Từ nhỏ đến lớn, ngoài Elise ra anh rất ít có tiếp xúc thân mật với những người phụ nữ khác.
Cũng không phải là không có hứng thú với phụ nữ, mà là toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt lên chuyện làm ăn của tập đoàn, bởi vậy, chuyện nữ nhi tình trường anh đều không quan tâm.
Cung Thiếu Ảnh có chút nghĩ không thông khó hiểu đánh giá con trai của mình như đang nhìn một gốc cây vạn tuế.
Ông nhìn chằm chằm Cung kiệt, bỗng nhiên hoài nghi hỏi: "Chẳng lẽ con không cần phụ nữ?"
Cung Kiệt hừ lạnh một tiếng: "Không cần."
Cung Thiếu Ảnh "Ồ..." một tiếng, âm cuối còn kéo dài, sau đó liếc mắt nhìn anh một cái, hỏi: "Con chưa từng có nhu cầu sinh lý?"
"Khụ! Khụ!"
Cung Kiệt xấu hổ, hơi nghiêng mặt, tóc mái che khuất đôi mắt, đôi con ngươi thâm thúy mang theo chút xấu hổ cùng giận dữ, nhìn về phía khác: "Tự mình giải quyết."
Cung Thiếu Ảnh bị bốn chữ này làm cho dở khóc dở cười: "Tự mình giải quyết?"
"Khụ..."
Cung Kiệt càng thêm xấu hổ, anh giải thích: "Bình thường cũng không đặc biệt cần."
Không giải thích còn đỡ, vừa giải thích lại càng khiến cho ánh mắt Cung Thiếu Ảnh thêm sai lệch.
Không phải đặc biệt cần?
Làm sao có thể?
Là đàn ông, ông còn không hiểu sao?
Tính cách của con trai ông… không tính là quá lãnh đạm chứ?
Hay là địa phương nào đó còn chưa trổ mã tốt.
Không có khả năng đâu.
Lúc con trai 18 tuổi, ông còn tắm cùng thằng bé một lần, đối với sự dậy thì của con trai, nơi nào đó cực kỳ mạnh mẽ nhé.
Cung Thiếu Ảnh một lòng đều sắp vỡ nát, ông khẽ xoa xoa cằm dưới, ánh mắt xoắn xuýt rơi xuống chỗ nào đó khó nói của Cung Kiệt.
Cung Kiệt theo tầm mắt của ông nhìn về phía bụng dưới, ánh mắt khẽ ngẩn ra, gương mặt đẹp trai trong nháy mắt tối sầm lại.
Anh không chút thay đổi nói: "Không có gì dặn dò, con còn có việc đi trước."
Nói xong, anh liền xoay người đi ra ngoài.
Cung Thiếu Ảnh lập tức nói."Chậm đã!"
Cước bộ Cung Kiệt chưa từng ngừng lại.
Cung Thiếu Ảnh tùy ý vơ một chuỗi tơ vàng ném qua.
"Đứng lại! Nghe thấy không."
Cung Kiệt lúc này mới xoay người, giọng điệu đã có chút không kiên nhẫn:"Cha còn chuyện dặn dò?"
Cung Thiếu Ảnh bỗng nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh anh, nhìn anh một chút, đã thấy anh không kiên nhẫn nhíu mi, nhắm mắt lại, trên mặt đều là màu đỏ ửng đáng nghi.
Thằng nhóc này, nói mấy câu mà mặt nó đã hồng thế này
Cung Thiếu Ảnh chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Ồ! Mặt mày sao lại hồng thế kia?"
"..."
Ông có chút đồng tình vỗ vai anh, nói: "Bằng tuổi này của con, ba đã có con rồi. Con ngay cả mùi vị phụ nữ cũng chưa từng nếm qua, cha là đau lòng thay con."
Ai muốn cha đau lòng thay hả.
Trong lòng Cung Kiệt thầm nghĩ.
Lại nghe Cung Thiếu Ảnh thở dài một tiếng, nghiêm túc nói: "Con trai, đừng để thua kém người ta, nhanh sinh một thằng cháu trai cho cha chơi đùa."
...Chẳng lẽ ông chỉ vì cháu trai mà nói chuyện bất thường như vậy sao?
Cung kiệt mặt không chút thay đổi nói: "Cha muốn ôm cháu trai thì cũng phải có phụ nữ tình nguyện sinh con cho con chứ."
Cung Thiếu Ảnh nhíu mày, tức giận nói: "Phụ nữ nguyện ý sinh con cho con có mà xếp hàng dài từ đây đến Seberia, vấn đề nằm ở con."
Dừng một chút, ông híp híp mắt, bỗng nhiên, nói: "Cha thấy con cùng Elise qua lại cũng khá thân thiết. Cô gái kia cũng không tồi."
"Elise?"
Cung Kiệt chỉ cần nghĩ tới gương mặt kia thôi, liền cảm thấy không rét mà run, lắc lắc đầu: "Người phụ nữ kia quá khủng bố. Con ăn cơm Tây cùng cô ấy cũng cảm nhận thấy cách cắt thịt bò của cô ấy y hệt thủ pháp mổ xác. Cho dù bụng đói ăn quàng cũng sẽ không chọn."