Elise lại bâng quơ phán: "Giả thiết là, nếu anh bị thương rất nghiêm trọng, hoặc là tế bào ung thư khuếch tán toàn cơ thể, tôi có thể tách đầu anh ra khỏi các bộ phận của cơ thể, sau đó đem đầu anh gắn vào một cơ thể thích hợp."
Cung Kiệt che cổ, nghe cô ấy nói, không rét mà run:"Vẫn là thôi vậy!"
Elise là thành viên trẻ tuổi nhất trong đội ngũ, cô ấy tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Cung Kiệt, nói: "Cậu hai, nghe nói, anh có người bệnh muốn giao phó cho tôi?"
Cung Kiệt gật đầu.
Đưa Vân Nghiệp Trình đến phòng quan sát, ông được tiêm một mũi an thần trên máy bay, hiện tại vẫn còn trong trạng thái hôn mê.
Elise đi một vòng quanh ông, bất chợt vén chiếc chăn màu trắng trên người ông lên, bàn tay đeo bao tay chống khuẩn cởi bỏ hết cúc áo trên người Vân Nghiệp Trình, nghiêm túc quan sát vết thương trên người ông.
"Ồ... Là H2SO4 đặc."
"Uh`m."
"Nửa người trên bị bỏng cực kỳ nghiêm trọng."
Cung Kiệt giải thích: "Bởi vì bị tạt H2SO4 đặc chính diện nên có thể nói là thương tích đầy mình."
Elise thản nhiên nói: "Ít nhất là khuôn mặt đã bị hủy hoàn toàn."
"Vẫn có hi vọng chứ?"
Cung Kiệt có chút khẩn trương.
Elise nhìn anh một cái, bỗng nhiên nhún vai, vô tội hỏi lại: "Không phải ông ấy còn sống sao?"
"Bác sĩ nói bây giờ ông ấy vẫn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm."
Elise nghe vậy, tao nhã mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Nếu anh hỏi ông ấy có thể sống hay không, như vậy tôi có thể trả lời anh- - chỉ cần người đưa đến trên tay tôi, còn một hơi tôi cũng có thể bảo vệ tính mạng cho ông ấy."
Cung Kiệt lại nói: "Dây thanh cùng khí quản của ông ấy đều bị hủy, em có thể có cách chữa khỏi không?"
"Ừm! Có thể thử xem."
"Có thể khôi phục lại chức năng của những cơ quan này không?"
"Để cho ông ấy mở miệng nói chuyện?"
"Đúng vậy."
Elise trầm ngâm khoảng khắc, lập tức nói: "Nếu anh cho tôi đủ thời gian, tôi có thể sử dụng tái tạo gen để khôi phục lại khí quản bị thương của ông ấy."
Cung Kiệt nghe xong, rốt cục cũng yên tâm.
Chỉ là, anh thấy Elise không có thực sự quan sát bệnh tình của Vân Nghiệp Trình, nhưng trong mắt cô ấy lại lộ rõ dã tâm.
Cung Kiệt nhìn thấy ánh mắt này lập tức hiểu suy nghĩ trong lòng cô ấy.
Cô ấy hẳn đã coi ông ấy như một thí nghiệm?
"Gần đây tôi cũng muốn thử đổi sang giải phẫu đầu."
"..."
Elise quay đầu, hỏi: "Tôi có thể mượn ông ấy làm thí nghiệm không?"
Cung Kiệt gần như chém đinh chặt sắt, nói: "Không thể."
"Vì sao?" Elise cảm thấy khó hiểu.
Người này không thể nghi ngờ chính là một người tàn phế rồi.
Mấu chốt là cô không có hứng thú làm những chuyện mà cô đã làm đến phát ngấy, tái tạo lại chức năng các cơ quan cô đã làm đi làm lại đến phát chán rồi.
Trái lại đối với việc giải phẫu đầu, cô cực kỳ muốn thử.
Tuy nhiên sẽ có chút mạo hiểm.
Nhưng trước mắt không phải là có cơ hội sao?
Cung Kiệt lập tức nói: "Ông ấy...... Ông ấy là người quan trọng đối với tôi. Em không thể coi ông ấy là vật thí nghiệm!"
"Ông ấy là gì của anh?"
"Ông ấy là..."
Cung Kiệt nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Cha nuôi của chị gái?
Đột nhiên Elise nhắc tới cái này không khỏi quá đột ngột.
Anh nói: "Bất kể như thế nào, em cũng không được nghiên cứu não của ông ấy. Chữa khỏi cho ông ấy, ít nhất thì giảm bớt thống khổ cho ông ấy, gương mặt của ông ấy còn có thể khôi phục lại không?"
"Có thể khôi phục 50%."
"50%?"
"Tiến hành giải phẫu cấy da rất đơn giản, nhưng nơi này của tôi không phải thẩm mỹ viện, không thể xác định sau khi giải phẫu xong ông ấy có thể quay lại dáng vẻ trước khi bị hủy dung hay không, cho nên, chỉ có 50%."