Mộ Nhã Triết có chút suy tư, bỗng như nghĩ tới cái gì, lại nói: "Ồ..., đương nhiên là dùng thứ gì đó, tỷ như bàn ủi hay các loại dụng cụ gây bỏng cũng hoàn toàn có thể phá hoại vân tay. Đương nhiên, người nọ nhất định phải ăn không ít đau khổ."
Lục Bác Hùng cùng mẹ Lục liếc mắt nhìn nhau một cái, hít vào một hơi: "Sẽ có người tàn nhẫn với bản thân mình đến thế sao?!"
Vân Thi Thi cũng khó tin nói: "Làm sao có thể chịu được thống khổ như thế?!Làm bỏng mười đầu ngón tay chỉ bằng một cái bàn ủi, sợ là rất khó đi? Còn có người đáng sợ như thế sao? Ngoan độc với chính bản thân mình!"
"Nếu là như vậy thì nên nói cho cảnh sát biết để cảnh sát nắm chắc thêm manh mối này. Những người bị bỏng trên tay hẳn sẽ không khó tìm đi? Chỉ cần công bố lệnh truy bắt tội phạm, chỉ cần tên tội phạm này vẫn còn ở xã hội loài người tuyệt đối có thể lôi người nọ ra ánh sáng. Trừ khi cô ta không cần ra cửa, cả ngày không thấy ánh mặt trời!"
...
Khuôn viên biệt thự, tầng hầm ngầm.
Vân Na ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, yên lặng đọc sách.
Từ sau khi xảy ra biến cố kia, tính cách cô ta trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Dùng từ’ an tĩnh’ trái lại có vẻ không thực tế lắm.
Tĩnh mịch.
Giống như cái xác không hồn, cả người không có chút sức sống nào, có, cũng chỉ là bầu không khí trầm lặng an tĩnh.
Cô ta trở nên không thích nói chuyện, chẳng nói chẳng cười, kéo dài sinh mệnh chẳng qua cũng chỉ để báo thù mà thôi.
Đây cũng là giá trị tồn tại duy nhất của cô ta.
Người phụ nữ kia hỏi cô ta, sợ sao?
Làm sao có thể sợ.
Cô ta như đã chết qua một lần, ngay cả địa ngục cũng đã ghé qua một lần, thế gian này, còn chuyện gì đáng sợ hơn việc bản thân đã từng chết một lần sao.
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên, cô ta yên lặng để sách sang một bên, đi tới cửa, thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa là một người rất quen thuộc, trong tay cầm đồ này nọ.
Cô ta mở cửa, người đàn ông lập tức đưa đồ gì đó trên khay cho cô ta: "Đây là đồ cô cả dặn dò tôi mang cho ngài."
Trên khay ngoại trừ một chút đồ sinh hoạt cần thiết, chính là một chút đồ ăn thức uống.
Cô ta nhận lấy sau đó trực tiếp đóng cửa lại.
Cô ta không ra khỏi cửa, bình thường cả ngày đều sống một mình trong căn phòng dưới đất này, cần gì đều là người phụ nữ kia phái người mang qua.
Nơi này là tầng hầm ngầm, điều không tồi nhất ở đây chính là có một cái lò sưởi âm tường.
Cô ta đi đến trước lò sưởi âm tường, trực tiếp ném một túi đồ vào trong, yên lặng nhìn nó bị thiêu hủy trong ngọn lửa lớn.
Bộ quần áo màu đen, đó là thứ cô ta mặc đến quán bar.
Giờ phút này đã hóa thành tro tàn trong đống lửa.
Cô ta ngồi trở lại trên sofa, an tĩnh lấy bánh mì ra, ăn từng chút một, vừa ăn vừa lẳng lặng đọc sách.
Bàn tay cầm quyển sách khiến người ta cảm thấy ghê người.
Rõ ràng là bị cái gì đó nóng cháy là qua, thiêu đốt da thịt.
Axit H2SO4?
Kìm gắp than?
Bàn ủi?
Đều không phải.
Cô ta trực tiếp dùng súng kíp* để đốt.
úng kíp: là loại súng trường kiểu cũ, khi bấm cò, đá lửa sẽ lao ra ngoài tạo lửa bằng kíp đặt ở đuôi nòng súng…>
Tư vị đau khổ ấy tất nhiên không cần phải nói cũng biết.
Vân Na bỗng nhiên khép sách lại, chậm rãi nâng mắt lên.
Đôi mắt cô ta rất lớn, đôi con ngươi đen láy, hiện tại lại bị bao phủ bởi sự trống rỗng, hốc mắt thâm đen sâu hoắm như đầu lâu, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái liền cảm thấy không rét mà run.
...
Trong bệnh viện.
Vân Thi Thi bỗng thấy nghi ngờ hỏi: "Hung thủ làm sao có thể biết. Lục Cảnh Điềm xuất hiện tại hiện trường trong thời điểm thích hợp nhất để cô ta gây án?”
Bà Lục nói: "Ngay từ đầu cảnh sát đã nghi ngờ hung thủ là người mà con bé quen biết, bởi vậy người bị tình nghi chính là hai người bạn thân hẹn Cảnh Điềm uống rượu tại quán bar.”