Nhưng mà hiện tại thì sao?
Anh chẳng những không nghèo túng hèn mọn mà hoàn toàn ngược lại, tương lai vô cùng rộng mở!
Rời khỏi Mộ thị, anh vẫn có thân phận tôn quý với vô số tài sản!
Tống Ân Nhã tức giận đến mức mặt xanh mét, quăng chiếc gối ôm xuống đất.
Sao lại có thể như vậy!
Vậy chẳng phải là cô ta giống như món đồ chơi bị anh đùa giỡn trong bàn tay sao? Chẳng phải là từ đầu tới cuối, cô ta đều là thằng hề để cho người phụ nữ kia cười nhạo sao?
Tống Ân Nhã càng nghĩ càng tức giận, cô ta đứng lên muốn trở về phòng, nhưng vừa đứng dậy, cũng không biết bởi vì vừa rồi quá kích động làm ảnh hưởng đến cảm xúc hay là vì lý do gì khác mà trước mắt bỗng tối sầm, cô ta ngã xuống ghế sô pha.
Sau một hồi mất ý thức, đến khi tỉnh lại thì cô ta đã ở trong phòng mình.
Tống Chính Quốc và Giang Khởi Mộng nhìn thấy cô ta bị ngất đi thì vội vàng đưa cô ta trở về phòng, lại gấp rút gọi bác sĩ gia đình đến xem tình hình, rốt cuộc người cũng tỉnh lại rồi!
Tống Chính Quốc thấy cô ta đã tỉnh thì oán giận nói: "Con lại làm sao thế hả? Trong người không khỏe sao? Thế nào, nghe nói người ta có tương lai tươi sáng thì bị kích thích sao?"
Giang Khởi Mộng lập tức sẵng giọng: "Con gái đang không khỏe, ông cũng bớt mấy câu đi, đừng có thêm dầu vào lửa!"
"Bà đây là đang dùng cái giọng điệu gì đấy?"
"Chính Quốc!" Giang Khởi Mộng nói: "Ông tránh ra ngoài một lúc đi, để tôi nói chuyện với con gái!"
"Được rồi! Mặc kệ hai người đấy, muốn nói gì thì nói đi! Tôi cũng đang buồn bực trong lòng đây, đừng có làm phiền tôi nữa."
Tống Chính Quốc nói xong liền sập cửa rời đi.
Tống Chính Quốc vừa ra khỏi cửa, Tống Ân Nhã liền khóc rống lên: "Mẹ!"
"Ân Nhã, con làm sao thế hả?"
"Mẹ! Cuối cùng con lại trở thành một thằng hề cho bọn họ cười nhạo rồi! Cả Vân Thi Thi và anh Mộ đều coi con như thằng hề mà đùa giỡn trong tay! Mẹ...! Con cố gắng như thế, không từ thủ đoạn để được gả vào nhà họ Mộ, chỉ vì chờ đến một ngày trở thành mợ chủ nhà đó rồi sẽ làm cho bọn họ phải mở to mắt mà nhìn xem con vẻ vang đến mức nào! Con muốn bọn họ nhìn thấy, cho dù không có anh Mộ thì con cũng có thể sống rất tốt! Nhưng mà bây giờ anh Mộ lại có tương lai tươi sáng như thế, đúng là con ngu ngốc hồ đồ rồi... Cuối cùng còn không phải là con bị anh ấy gài bẫy sao? Tại sao anh ấy lại làm như vậy chứ! Tại sao anh ấy lại tàn nhẫn với con như vậy!"
Nghĩ thôi đã thấy sợ.
Từ đầu tới cuối, Mộ Nhã Triết đã tính toán kĩ càng, cả Tống Chính Quốc và cô ta đều bị anh gài bẫy.
Anh đã sớm biết cô ta ăn cắp tinh trùng của anh, biết cô ta trốn đến Mỹ làm thụ tinh nhân tạo, anh đã sớm tính toán đến tất cả những điều này, hơn nữa còn coi đây như cái thóp của cô ta, lấy đó để áp chế, giành lấy miếng đất ở Tân Thành từ tay cha cô ta, gióng trống khua chiêng xoay vòng vốn, đưa công ty của mình lên sàn chứng khoán, chỉ sau một đêm đã sở hữu tài sản hàng tỉ.
Chỉ đáng thương cho cô ta, ôm lòng sâu nặng với anh, vậy mà cuối cùng lại bị anh biến thành một bậc thang kê chân cho anh!
Chuyện này là thế nào chứ!
"Mẹ! Con không cam lòng, con đối với anh ấy sâu sắc như vậy, thế mà lại bị anh ấy phụ bạc! Vân Thi Thi kia thì có chỗ nào tốt mà lại có thể khiến anh ấy không tiếc đánh đổi cả giang sơn như vậy! Còn con thì sao? Con lại trở thành bậc đá kê chân cho anh ấy, bị anh ấy lợi dụng triệt để, vậy mà anh ấy còn không thèm liếc mắt nhìn con lấy một cái! Dựa vào cái gì chứ?"
Trước đây, cô ta vẫn cho rằng mình là một người rất đặc biệt.
Ít nhất thì sự dịu dàng của anh, ngoại trừ cô ta, còn lại chưa từng dành cho bất kỳ cô gái nào khác.
Nhưng hôm nay cô ta lại nhận ra, từ đầu tới cuối cô ta chỉ là một kẻ ngốc!
Bị lợi dụng mà còn không biết, đến bây giờ mới tỉnh ngộ thì lại chỉ còn hai bàn tay trắng!