"Cho dù cứu người về, vậy thì thế nào chứ? Bị bỏng như vậy, sau này Điềm Điềm phải đối mặt như thế nào đây?! Điềm Điềm thích nhất là xinh đẹp! Nếu hủy dung rồi... Thật không dám tưởng tượng!"
Mẹ Lục Cảnh Điềm lo lắng trùng trùng, mắt sưng đỏ, hiển nhiên đã khóc nhiều.
"Bây giờ kĩ thuật thẩm mĩ phát triển như vậy, cho dù hủy dung, cũng có thể tiến hành giải phẫu cấy da mà!"
"Em nghe bác sĩ nói, diện tích bỏng trên người Điềm Điềm rất lớn, dung mạo thì chắc chắn chắc chắn sẽ bị hủy, em chỉ lo lắng, trên người con bé không còn chỗ nào lành lặn..."
Vân Thi Thi nhíu mày, đang giật mình, mơ hồ thấy ngoài cửa sổ có gì đó loang loáng qua.
Cô đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, phát hiện phóng viên truyền thông như ong vỡ tổ ngồi chồm hổm canh giữ ngay cửa bệnh viện, nâng cameras, ý đồ vượt qua ngăn cản của bảo vệ, lẻn vào bệnh viện đưa tin.
Mũi của những phóng viên này vô cùng nhanh nhạy, nghe nói Cảnh Điềm xảy ra chuyện, thì ùn ùn kéo tới.
Thật đáng sợ...
Người còn đang trong phòng cấp cứu, sao những phóng viên này có thể lạnh lùng như vậy.
Hiện giờ phóng viên cản ngay cửa, cô cũng không thể tùy tiện rời khỏi, nếu để cho phóng viên bắt được, cũng không biết nhà truyền thông vô lương tâm này sẽ thêm mắm thêm muối đưa tin tức gì.
Vân Thi Thi về phòng bệnh, Cung Kiệt thấy cô quay lại, hơi kinh ngạc, "Không chị về khách sạn sao?"
"Bên ngoài bệnh viện đều là phóng viên, chị không ra được."
"Phóng viên?"
Cung Kiệt nhíu mày, bỗng nhiên đứng lên đi đến bên cửa sổ, nhìn thoáng qua, bị lực lượng đáng sợ dàn trận trước cửa lớn làm kinh ngạc một phen.
"Sao nhiều phóng viên như vậy."
"Cửa sau đại khái cũng có phóng viên ẩn núp rồi? Giờ cả bệnh viện đều bị truyền thông vây quanh mất rồi."
Cung Kiệt thấy rất lạ, "Từ chỗ nào có nhiều phóng viên như vậy chạy tới? Xảy ra chuyện gì sao?"
Vân Thi Thi nói, "Công ty của bọn chị có một nghệ sĩ bị lửa đốt làm bỏng người, giờ còn trong phòng cấp cứu, nghe nói diện tích bỏng rất lớn."
"Bị lửa đốt?"
Cung Kiệt cũng không quan tâm chuyện này, nhíu mày, bỗng nhiên cười nói, "Xem ra, tối nay chị không đi được rồi."
"Ở cùng em cũng được mà."
"Ăn bữa khuya không?" Cung Kiệt hỏi, "Em mua bữa ăn khuya, vừa rồi quên hỏi chị."
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua, Cung Kiệt mua một chút thịt bò, canh miến, bánh bao hấp, còn lại cũng chỉ có đồ nướng.
Nhưng mà, cô mới vừa nhìn mặt ngoài hơi cháy đen của đồ nướng trong hộp, liên tưởng đến vết thương của Lục Cảnh Điềm, là một cảnh tượng thê thảm như thế nào, liên tưởng một hồi, hoàn toàn ăn không vô, không hiểu sao cảm giác buồn nôn một trận
"Chị không đói bụng."
"Không đói bụng?" Cung Kiệt cân nhắc nói, "Hẳn là không vì giảm béo mới không ăn chứ."
Vân Thi Thi lấy cớ, "Đã tăng hai cân so với năm ngoái, đương nhiên không thể ăn bậy nữa."
"Em còn tưởng rằng chị là ăn không mập đó! Hóa ra, chị cũng sợ béo."
"Không nói với em nữa."
Vân Thi Thi ngồi xuống ghế dài, ôm kịch bản, nhưng không xem nổi nữa, mà ngẩn người một trận.
Giác quan thứ sáu của cô nói cho cô rằng, hai chuyện ngoài mặt nhìn như ngoài ý muốn của Vân Nghiệp Trình và Lục Cảnh Điềm, nhất định có liên quay.
Nhưng cũng chỉ là cảm giác mà thôi.
Tìm không thấy chứng cớ rõ ràng, chỉ là giác quan thứ sáu.
Rạng sáng hôm sau, Quý Lâm tới bệnh viện, Lục Cảnh Điềm còn đang trong phòng cấp cứu, ông ta hỏi tình huống một phen, tồi đi tới tầng trệt chỗ Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi nhìn thấy ông ta, lập tức lo lắng đi qua, hỏi tình huống.
"Đi cục cảnh sát tìm hiểu được tình huống gì rồi?"
Sắc mặt Quý Lâm rất khó coi, hiển nhiên còn kinh hồn bạt vía.