Tương Ngọc vừa nghe vậy thì ra vẻ ấm ức, muốn nói lại thôi, bị Vân Nghiệp Hậu trừng mắt, bà ta lui sang một bên, không nói lời nào nữa!
Phía sau, Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt cũng mang theo hai cậu nhóc tới.
Vẻ mặt Mộ Nhã Triết rất nghiêm túc, nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Vân Thi Thi, anh đang định nói gì đó thì cửa phòng phẫu thuật phía sau bỗng nhiên mở ra.
Bác sĩ đi ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy nhiều người như vậy thì lập tức hỏi: "Các vị đều là người nhà bệnh nhân sao?"
"Đúng vậy! Là tôi!" Vân Thi Thi lo lắng tiến lên: "Tôi là con gái ông ấy, bây giờ cha tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ mệt mỏi nói: "Tình huống hiện giờ rất khó nói, vẫn đang làm cấp cứu. Bây giờ cô đi thanh toán tiền thuốc men trước, sau đó mới có thể tiếp tục tiến hành phẫu thuật."
Vân Thi Thi gật gật đầu: "Được!"
Mộ Nhã Triết lập tức nói: "Anh đi thanh toán tiền thuốc men trước!"
"Vâng, được..." Vân Thi Thi lại gật gật đầu, ánh mắt đã trở nên trống rỗng.
Cung Kiệt nhìn dáng vẻ hoang mang lo sợ của cô thì không tránh khỏi đau lòng, anh đi đến ôm lấy bờ vai cô, trấn an: "Chị, đừng lo lắng! Càng những lúc này lại càng phải bình tĩnh thì mới có thể xử lý được những chuyện tiếp theo."
"Ừ!"
Vân Thi Thi gật gật đầu liên tục.
Cô nhất định phải tỉnh táo lại.
Vân Nghiệp Hậu nói: "Cha cháu bây giờ còn đang được cấp cứu, vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy kịch, tình huống rất nguy cấp, nhưng việc chúng ta cần làm trước mắt là phải giữ bình tĩnh, nếu như tất cả chúng ta đều loạn lên thì cha cháu biết phải trông cậy vào ai."
Vân Thi Thi đau lòng nói: "Rốt cuộc sao lại thành ra thế nào? Tại sao vô duyên vô cớ lại bị người ta hắt axit sunfuric lên người? Rốt cuộc là ai đã làm như vậy?"
Vân Nghiệp Hậu thở ra một hơi thật dài, lắc đầu nói: "Chú cũng không biết nữa! Chú cũng không biết là kẻ nào lại làm ra loại chuyện khốn nạn này! Hắt axit sunfuric lên người người khác, đúng là quá tàn nhẫn rồi!"
Chuyện này xảy ra tối hôm qua.
Hơn mười giờ Vân Nghiệp Trình mới tan tầm.
Vân Nghiệp Hậu vẫn chờ ông ở nhà như thường lệ.
Thế nhưng mãi đến mười hai giờ mà vẫn không thấy bóng người, ông gọi mấy cuộc điện thoại đi nhưng đều không có người nghe.
Đợi một hồi lâu, Vân Nghiệp Hậu sốt ruột, đẩy xe lăn, gắng sức đi ra khỏi cổng.
Vừa đi ra đến cổng thì nghe được một loạt tiếng ồn bên ngoài.
Ông tò mò đẩy xe lăn đi đến đó thì phát hiện ra một đám người đang vây quanh một người nằm trên đất, bọn họ người thì lắc đầu, người thì thở dài, người gọi cấp cứu, vây chặt cái người đang nằm đó đến mức nước cũng không lọt qua được.
Vân Nghiệp Hậu vốn chẳng có lòng dạ xen vào việc của người ta, nhưng lại đột nhiên nghe một người nào đó kinh ngạc thốt lên: "Đây không phải người trong căn hộ số 203 sao? Tôi đã gặp mấy lần, họ Vân, tên là Vân cái gì đấy...?"
Ông vừa nghe được câu này thì sững sờ, lập tức gạt đám người ra, lúc này mới nhìn thấy Vân Nghiệp Trình đang nằm giữa vũng máu, người đã hoàn toàn mê man rồi.
Không ai dám đụng tới ông.
Có người nói, cái chất lỏng đang sủi bọt xung quanh người ông là axit sunfuric đặc, chạm vào sẽ bị bỏng, phải đợi cảnh sát và xe cứu thương tới.
Vân Nghiệp Hậu nghe xong thì sắc mặt trắng bệch.
Axit sunfuric đặc?
Ông mất hết hồn vía, lại nhìn đến vũng máu trước mặt, sợ tới mức suýt ngất.
Lúc này ông vội vàng cầu cứu mấy người xung quanh: "Đây là anh trai tôi! Đây là anh trai tôi! Cứu mạng, mau cứu mạng!"
Những người xung quanh nghe thấy là người nhà thì lập tức an ủi: "Đã báo cảnh sát và gọi xe cứu thương rồi! Chờ một chút nữa, xe cứu thương và nhân viên bệnh viện sắp tới rồi!"