Ngoại trừ anh ta, cô ấy làm gì còn có nhà, còn có thể đi nơi nào?
Tài xế hiểu rõ, lắc đầu một cái thở dài nói, "Người trẻ tuổi, tôi đã thấy rất nhiều chuyện như vậy, có thể vẫn có một câu muốn nhắc nhở cậu. Không quan tâm thứ khác, ngàn vạn phải quý trọng người trước mắt! Vợ ở nơi nào, nơi đó mới là nhà. Đừng đến lúc mất đi, mới biết quý trọng, vào lúc ấy, đã không kịp! Vợ chồng trong lúc cãi nhau, mọi việc nhường vợ chút ít."
Mộ Yến Thừa từ đầu đến cuối, không nói một câu, một mặt âm trầm.
Xe đến nhà trọ Quốc Tế Phong Thần, đã là nửa giờ sau đó.
Mộ Yến Thừa âm thầm ân hận, làm sao khách sạn cùng nhà trọ khoảng cách xa đến như vậy!
Mới vừa xuống xe, Mộ Yến Thừa liền vọt vào thang máy, ấn tầng trệt, sau khi đến tầng trệt, lại như gió xông ra ngoài.
"Tinh Tuyết."
Mộ Yến Thừa đứng ngoài cửa, dùng sức mà gõ cửa, "Tinh Tuyết, mở cửa! Là anh, mở cửa!"
Gõ một lát, cũng không có người đáp lại.
Mộ Yến Thừa mất đi lý trí, giơ chân lên, đạp một cái.
Lần này, nhưng đã kinh động đến hàng xóm.
"Ai thế? Động tĩnh lớn như vậy?!"
Đối với nhà hàng xóm mở cửa, xoa lim dim mắt buồn ngủ, trông thấy anh ta, bất mãn mà lẩm bẩm một câu, "Động tĩnh nhỏ chút, tôi làm ca đêm, thông cảm lẫn nhau một chút."
Mộ Yến Thừa không để ý tới anh ta.
Người đàn ông thấy anh ta đứng cửa, bỗng nhiên kinh ngạc một hồi, "Ai? Anh tìm Tiểu Mạnh sao?"
Mộ Yến Thừa đột nhiên xoay người, trong mắt tơ máu nằm dày đặc, "Anh biết cô ấy đi chỗ nào sao?"
"Ai nha, tôi đi làm sớm, trở về gặp cô ấy, nhìn cô ấy kéo hành lý, đi rồi! Hỏi cô ấy đi nơi nào, cô ấy cũng không nhiều lời, liền nói là không ở nơi này, nếu là có người tìm đến, liền nói cô ấy đã đi rồi, không ở chỗ này."
Dừng một chút, người đàn ông bỗng nhiên kinh hãi với sắc mặt biến đổi của Mộ Yến Thừa, thấy trên mặt anh ta lập tức âm trầm xuống, kỳ hắc cực kỳ, sợ đến không dám nói lời nào.
"Cô ấy... Đi rồi?"
"Đúng nha..."
Người đàn ông gật gù, kinh ngạc, "Tôi còn nhìn thấy cô ấy đem chìa khóa cửa lớn đặt ở trong hộp thư đây. Cũng không biết Tiểu Mạnh làm sao, bình thường đều là cười ha ha, sáng sớm hôm nay gặp phải, lần đầu thấy cô ấy mặt mày ủ rũ, hai mắt đều đỏ ửng, như là đã khóc như thế. Anh là gì của cô ấy?"
Mộ Yến Thừa nhíu lông mày, không để ý tới anh ta, mở cửa bên cạnh hộp thư, sắc mặt kinh hãi, liền nhìn thấy ở trong hộp thư, một bình sữa bò, bên cạnh lẳng lặng một chiếc chìa khóa.
Hô hấp của anh ta bỗng nhiên có chút trở nên dồn dập, chậm rì rì mà đem chìa khoá lấy ra, lại nghe người đàn ông kia ở một bên vẫn cứ nói linh tinh, "Tiểu Mạnh gần người nhất định không được tốt, bệnh tật triền miên, hồi trước cũng bởi vì thiếu máu ở cửa té xỉu. Cũng may tôi phát hiện đến đúng lúc, đưa đi bệnh viện, bác sĩ nói là trong lúc mang thai, không chú ý bổ sung dinh dưỡng, vì lẽ đó dẫn đến có thai thiếu máu. Anh là gì của cô ấy vậy?"
Mộ Yến Thừa quay đầu, liếc mắt nhìn anh ta, sau đó trả lời: "Tôi là cha của đứa trẻ."
"Anh là chồng của cô ấy?"
Người đàn ông hơi kinh ngạc, sững sờ nói, "Vậy tại sao tôi rất ít nhìn thấy ngươi đến? Bình thường tôi thấy Tiểu Mạnh đều một mình, ngày đó đưa cô ấy đi bệnh viện, hỏi có muốn hay không liên hệ cha của đứa trẻ, cô ấy cũng không chịu nói, chỉ nói anh rất bận. Có bao nhiêu bận bịu chứ? Vợ mang thai thì không chăm sóc thật tốt..."
Mộ Yến Thừa nghe cũng không vào, cầm lấy chìa khoá mở cửa, vào phòng
Anh ta gọi cho Mạnh Tinh Tuyết lần thứ hai…