Mộ Yến Thừa cố nén suy nghĩ muốn tìm tòi nghiên cứu, vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng xoa bóp Thái Dương, nhắm chặt mắt, cố gắng xua đi những suy nghĩ không thể khống chế này, nhưng mà càng chịu đựng như vậy, càng khó có thể khống chế mình lai.
Một dòng điện khiến người ta tê dại, chạy thẳng lên từ chỗ eo.
Mộ Yến Thừa giật mình, nắm chặt nắm tay, buộc mình và cô ta hơi giữ chút khoảng cách.
Tống Ân Nhã lại bưng lại một ly rượu, nhíu mày, "Vâng! Anh Yến Thừa, anh còn có thể uống không?"
"Không uống không uống nữa!"
Mộ Yến Thừa khoát tay, trạng thái hiển nhiên không phấn chấn.
Uống tiếp, sợ là sẽ xảy ra chuyện!
Trong một lúc nào đó, người đàn ông có chỗ không bằng người phụ nữ là, phụ nữ có thể giữ tốt lý trí lý trí bản thân, còn đàn ông lại dễ dàng bị dục vọng điều khiển, anh ta khoát tay, cường điệu, "Uống nữa, anh sẽ say mất!"
"Em đã từng thấy tửu lượng của anh Yến Thừa, rõ ràng rất cao, đêm nay, trạng thái giống như không tốt nha!"
Ngoài miệng nói như vậy, Tống Ân Nhã cũng không có tận lực ép anh ta uống rượu, đặt ly đế cao sang một bên, xoay người, nhẹ nhàng dựa sát vào anh ta.
Cô ta cố ý khoe khoang phong tình, trong lúc giơ tay nhấc chân, trăm vẻ hấp dẫn, lại ra vẻ rụt rè, ở mặt ngoài thì cố ý giữ khoảng cách với anh ta, nhưng mà làm bộ như một hành vi trong lúc vô tình lại chạm vào, vô cùng trêu chọc lòng người.
Tống Ân Nhã quay đầu, thấy mặt Mộ Yến Thừa đỏ lên, gân xanh hiện ra, trong lòng hiểu rằng, một ly rượu thêm thuốc, tác dụng của thuốc đại khái sẽ phát huy rất nhanh.
Từ từ, do tác dụng của thuốc, Mộ Yến Thừa càng lúc càng cảm thấy nóng bức, sắp thở không nổi.
Anh ta theo bản năng nắm lấy cà- vạt, kéo kéo, buông một cúc áo, lại vẫn cảm thấy thở không nổi.
Say?
Say!
Hẳn là say...
Nhưng không nên như vậy chứ?
Thường ngày, loại rượu này, ít nhất uống hết hai chai, mới có men say tối tăm trồi đất như vậy.
Mộ Yến Thừa lắc đầu, lúc mở mắt ra, trong mắt, đã hiện ra tơ máu dầy đặc rồi!
"Ân Nhã này..."
Mộ Yến Thừa thần chí không rõ mở miệng, nói mấy chữ mơ hồ không rõ, ngập ngừng nói, "Anh hình như... hơi say rồi!"
"Đêm nay uống quá nhiều hả?"
Tống Ân Nhã nhẹ nhàng xoa xoa vai của anh ta, thì thầm, "Có phải anh Yến Thừa có tâm sự gì hay không? Vừa nãy thấy anh một mình ngồi trong góc uống rượu giải sầu. Nghe nói, một người uống rượu giải sầu, sẽ say nhanh hơn đó! Có chuyện phiền lòng gì sao?"
"À... à!"
Mộ Yến Thừa chua sót cười, nói với cô, "Hôm nay, hôm nay, để cho một người phụ nữ đê tiện coi thường mất rồi! Ân... Ân Nhã, em nói xem, Yến... Anh Yến Thừa, thật sự không bằng... Thật sự không bằng tên kia sao?"
"Tên kia?"
Tống Ân Nhã mờ mịt, "Ai vậy?"
"Mộ Nhã Triết!" Mộ Yến Thừa nghiến răng nghiến nói cái tên đó ra.
Cái tên này, như cái gai trong lòng anh ta.
Tống Ân Nhã nghe thế, thân thể hơi hơi chấn động một chút, vẻ mặt lạnh lẽo trong khoảnh khắc, lập tức cong môi cười, "Làm sao có thể?! Anh Yến Thừa làm sao kém anh ta được?!"
"Thật sao?"
"Dạ! Anh Yến Thừa đừng tự coi nhẹ mình, em cảm thấy anh vô cùng xuất sắc, hơn nữa..." Tống Ân Nhã nhẹ nhàng mà đưa tay xoa môi mỏng, dọc theo cằm dưới, một đường lướt xuống phía dưới, lập tức, ngừng tại ngực anh ta, nhẹ nhàng đè xuống, "Anh Yến Thừa, nếu người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt anh, vậy thì đúng là đời trước đã tu luyện nên mới có phúc như vậy."
"À..."
Cuối cùng Mộ Yến Thừa không thể ức chế kích động trong lòng, ôm cô ta vào trong lòng."Miệng em ngọt quá!"