Sở dĩ trong ngân hàng còn tinh trùng của anh, là vì, bảy năm trước, Vân Thi Thi đẻ thuê cho nhà họ Mộ, mới đầu định dùng phương thức thụ tinh nhân tạo.
Nhưng, sau này bởi vì tình trạng thân thể của anh không thích hợp, bởi vậy đổi sang một cách khác.
Chỉ là Mộ Nhã Triết đã quên tiêu hủy chúng.
Cũng nhờ Tống Ân Nhã, đã nhắc nhở anh, còn tồn tại tai hoạ ngầm như vậy, bởi vậy bây giờ, anh đã tiêu hủy hết tất cả rồi.
Nhưng, buồn cười nhất là, chất lượng tinh trùng của Mộ Yến Thừa, có vẻ như cũng không quá lạc quan, Tống Ân Nhã hoàn toàn chẳng hay biết gì, vì thụ thai thành công, chịu khổ cực một phen.
Muốn có trẻ sơ sinh thông qua phương pháp ống nghiệm có phần đau khổ, hơn nữa phải trả giá nhiều.
Làm bên thụ thai, tất nhiên phải chịu hết đau khổ.
Tống Ân Nhã làm việc nghĩa không chùn bước, không có thai, thề không bỏ qua, lăn qua lăn lại một phen, cuối cùng cũng thành công.
Chỉ có điều, càng buồn cười hơn là, đứa trẻ mà cô ta cố gắng hết sức mới có được, chung quy sẽ khiến cô ta thất vọng!
Cho dù giám định DNA đã có, chứng minh có quan hệ huyết thống với anh, chỉ đơn giản vì, đứa con trong bụng Tống Ân Nhã, là cháu của anh.
"À...."
Vân Thi Thi có vẻ đăm chiêu nhíu mày, hóa ra là như vậy..!
"À...?"
Mộ Nhã Triết học theo giọng điệu của cô, bỗng nhiên bắt lấy cô kéo vào trong ngực mình dùng mọi cách chà đạp, "Bé ngốc này, cũng không biết vừa rồi là ai như hổ rình mồi trút giận lên đầu anh, giờ biết chân tướng, hết giận chưa?"
Bàn tay to của anh không ngừng chà đạp, xoa nắn khuôn mặt của cô, Vân Thi Thi biết mình đuối lý, mặc cho anh xoa nắn, đến mức cô thấy đau, vì thế đẩy tay anh ra, căm giận nói, "Em không biết mà! Làm sao em biết cô ta dám dùng cách thức khiến người ta hoảng sợ này, đi mang thai con của anh?! Lại làm sao biết, anh đổi trắng thay đen, thay tinh tử của Mộ Yến Thừa vào chỗ của anh?! Những chuyện này anh đâu có nói với em! Làm sao em biết được?"
Cô cảm thấy vô cùng oan uổng.
Phải, là cô không đủ bình tĩnh, nhưng dù là người phụ nữ nào trong lúc nhìn thấy chứng cứ chuẩn xác như vậy, cũng sẽ mất đi bình tĩnh lý trí.
Cô tức giận, cô ghen tị, là vì cô quá để ý anh, quan tâm quá nên bị loạn.
Hai bánh bao nhỏ trốn sau tường thấy mọi chuyện được giải thích trọn vẹn, mới yên tâm liếc mắt nhìn nhau một cái, trở về phòng.
Thật là!
Bao nhiêu tuổi rồi, hai kẻ dở hơi này vẫn không khiến người ta bớt lo!
Trong phòng khách.
Vân Thi Thi vẫn có phần tức giận bất bình.
Tống Ân Nhã đã gây chuyện tới cửa, cho dù mọi chuyện được giải thích hợp lý trọn vẹn, nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng không thoải mái.
"Em đang ghen sao?"
Anh nửa cân nhắc nửa dỗ dành, giọng nói dịu dàng, lại lộ ra chút ý bỡn cợt!
Vân Thi Thi "Hừ" một tiếng, rúc vào lòng anh, giọng điệu mang mấy phần nũng nịu, "Em nào dám chứ? Cô ta là em gái anh vẫn cưng chiều trong lòng bàn tay, nhiều năm như vậy, ở bên cạnh anh là cô ta không phải em! Em nào dám so sánh với cô ta, mơ ước địa vị của cô ta trong lòng anh?"
Lời còn chưa dứt, vị chua đậm đặc đã đập vào mặt, làm người ta phải sặc sụa!
Mộ Nhã Triết lại càng dở khóc dở cười.
Không phải anh chưa từng thấy cô ghen, nhưng mà ghen mạnh mẽ như vậy, lại là lần đầu tiên.
Anh rất ít nói với cô về Tống Ân Nhã,.
Nhưng cũng không biết người phụ nữ này nghe thấy những lời này từ con đường nào, thế cho nên, ôm ý đối địch mãnh liệt với quá khứ của anh và Tống Ân Nhã.
Bỗng nhiên cô chọc chọc vào ngực của anh, nghiêm túc chất vấn, "Em nghiêm túc hỏi anh, anh nghĩ về cô ta thế nào?"