Còn nữa, mặc dù đang trên tiệc rượu, người đàn ông này vẫn luôn biết cách khống chế mọi chuyện trong tay, đối với số lượng rượu, luôn tính toán trước rất kĩ càng, không cho phép bản thân mình thất thố, căn bản không có khả năng xảy ra tình huống uống quá nhiều!
Tống Ân Nhã đánh giá sắc mặt của cô, đùa cợt cười lạnh, "Sao nào, tôi nói, cô không tin tôi?!"
Vân Thi Thi nâng mắt lên, nhìn cô ta.
Tống Ân Nhã tiện đà nói, "Không tin tôi mang thai, hay không tin thai nhi trong bụng tôi, không phải cốt nhục của anh Mộ?!"
"Dựa vào cái gì tôi phải tin tưởng cô?"
Vân Thi Thi cười, sắc mặt lại căng cứng, "Tống Ân Nhã, tôi thấy cô không có bản lĩnh gì, nhưng mà năng lực châm ngòi ly gián, thì không nhỏ đâu! Nếu mang thai, vì sao không nói với anh ấy, chạy đến trước mặt châm ngòi thổi gió, rắp tâm bất lương làm gì?"
"Vân Thi Thi, tôi nói đạo hạnh cô quá kém, cô còn không tự hiểu. Tôi thấy, từ đầu tới đuôi, cô chưa bao giờ chân chính hiểu đàn ông!"
Tống Ân Nhã cười, nói tiếp, "Đàn ông à, từ trước tới nay đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Thường thường rất nhiều khi, kích thích sinh lý, bản năng nguyên thủy, sẽ chiến thắng lý trí! Tuy anh Mộ là người rất có mị lực, nhưng chung quy cũng không phải thiên thần, cũng sẽ phạm phải sai lầm mà đàn ông thường phạm phải! Những lời như "Thương anh ấy thì dù có chuyện gì xảy ra cũng phải tin tưởng anh ấy", đều là lý do an ủi bản thân thôi!"
"Cô cho là cô nói như vậy, tôi sẽ tin cô sao? Tống Ân Nhã, người không biết xấu hổ, cũng phải có hạn độ. Cô là con nhà đàng hoàng, thì cũng đừng có đê tiện như vậy chứ?!"
Ánh mắt lạnh lùng của Vân Thi Thi đâm lên người cô ta.
Tống Ân Nhã lại cười ha ha, khiêu khích nói, "Nếu cô không tin tôi, thì có thể đi về hỏi anh Mộ xem! Tôi nghĩ rằng, chuyện này, anh Mộ nhất định sẽ không phủ nhận?! Nhưng mà, nếu cô thật sự không tin, suy cho cùng, tôi cũng nên cho cô xem chứng cứ!"
Nói xong, cô ta lấy một túi giấy từ trong túi xách của mình ra, Vân Thi Thi cũng không có nhận, Tống Ân Nhã này đẩy túi giấy đến trước mặt cô, tao nhã cười."Sao nào, không mở ra nhìn xem sao? Hay là lúc này niềm tin của cô đã dao động, không dám đối mặt với chân tướng?!"
Khiêu khích như vậy, sao Vân Thi Thi lại không xem.
Cô mở túi giấy ra, lấy báo cáo bên trong ra, đọc nhanh như gió.
Cô không hiểu được ra sao, chỉ thấy kết luận cuối cùng - - - xác nhận W6829F cùng W1993D có quan hệ ruột thịt về mặt sinh học.
Mấy chữ này, đơn giản rõ ràng dễ hiểu.
Chúng nó chứng minh rằng, nhìn xuống dưới, sẽ thấy kết luận có quan hệ huyết thống.
Vân Thi Thi hoài nghi nheo mắt, nâng mặt, nhìn cô ta.
Không đợi cô nghi ngờ gì, bỗng nhiên Tống Ân Nhã cong môi, lạnh lùng nói, "Hẳn là cô cũng hoài nghi tính chân thực của báo cáo xét nghiệm DNA này, đây là con dấu bệnh viện chính quy, không thể làm giả! Nếu cô còn không tin, có thể mang báo cáo này đi bệnh viện điều tra, có phải hoá đơn chính quy không. Nếu nghi ngờ con tôi, tôi kiểm tra một lần nữa cũng không được!"
Cô ta biểu hiện quá đúng lý hợp tình, cũng không thèm sợ hãi bất kì hình thức nghiệm chứng nào.
Chuyện không thể nghi ngờ đã dập tắt lo lắng trong lòng cô.
Vân Thi Thi đặt báo cáo trên bàn, hay tay bỏ vào túi áo áo bành tô, bỗng nhiên đụng đến một vật kim lại, cô tò mò sờ soạng một phen, lập tức biết, đây là bật lửa zippo tối hôm qua cô tìm được trong túi Mộ Nhã Triết, làm bằng kim loại, chất lượng rất cao.