Sẽ là ai đây?
Thực ra, từ rất lâu trước đây, anh đã sớm hoài nghi thân phận của Mộ Uyển Nhu.
Lúc Mộ Nhã Triết còn nhỏ, khi Mộ Thịnh đưa Mộ Uyển Nhu lúc đó chỉ mới chín tuổi đến trước mặt anh, nói cho anh biết, cô bé này là vợ chưa cưới tương lai của anh, mặc dù trên mặt anh tỏ vẻ không sao cả, nhưng trong lòng lại hết sức chống cự.
Mộ Uyển Nhu vừa đến nhà họ Mộ, tâm tình ông cụ nhà họ Mộ vô cùng vui vẻ, trước tiên cũng không có đi làm giám định thân quyền, chỉ thu thập mẫu máu, chậm chạp chưa đi làm giám định DNA.
Mãi đến khi Mộ Thịnh hậu tri hậu giác ý thức được, dường như dung mạo cô bé này có chút khác biệt cùng mẹ đẻ, bất luận là mặt mày hay đường nét ngũ quan, đều không hề giống.
Thế là, lúc này ông cụ nhà họ Mộ mới ôm tâm thái hoài nghi, đi làm so sánh DNA.
Về việc này, lúc đó Mộ Uyển Nhu còn nhỏ, căn bản không biết chuyện, cũng đừng nói tới ở cái tuổi đó của cô ta, có thể khuấy lên sóng gió gì.
Có được kết quả báo cáo giám định, lại hoàn toàn ăn khớp.
Cho dù trong lòng Mộ Thịnh thấy kỳ lạ, nhưng cũng không để trong lòng, chỉ cho là đứa bé còn nhỏ, ngũ quan vẫn chưa nẩy nở.
Cho đến khi Mộ Uyển Nhu trưởng thành, ngũ quan hoàn toàn nẩy nở, nhưng dung mạo lại khác người phụ nữ kia một trời một vực, lần thứ hai khiến ông cụ Mộ cảm thấy hoài nghi.
Mộ Khuynh Thành —— đây là tên người phụ nữ kia.
Bà là người mà Mộ Thịnh nhận làm con gái nuôi khi ông đã trung niên, không có quan hệ máu mủ cùng Mộ Thịnh.
Đối với người phụ nữ này, Mộ Nhã Triết cũng không biết quá nhiều, tài liệu liên quan tới bà, căn bản không tra được bản hoàn chỉnh, giống như có người cố ý phủ đầy bụi lên quá khứ của bà vậy.
Người này, chỉ sợ cũng là Mộ Thịnh.
Liên quan tới di vật của Mộ Khuynh Thành, phần lớn cũng được thu dọn sạch sẽ, chắc là ông cụ sợ thấy vật nhớ người, nêm đem những di vật kia niêm phong cất vào kho dưới tầng hầm, trên người, chỉ để lại một khối ngọc bội, lúc nào cũng lấy ra, nhìn xuất thần.
Nhưng mà, liên quan tới thân thế của bà, trái lại Mộ Nhã Triết tra ra một chút manh mối.
Năm đó, ở thủ đô, mới đầu Mộ Khuynh Thành chỉ là một nữ ca sĩ có thân phận thấp kém ở phòng ca múa nhạc Bách Nhạc Môn. Lúc đó bà vẫn chưa được nhà họ Mộ nhận nuôi, nghệ danh gọi là "Khuynh Thành", nghe nói, là một cô nhi, vô danh không họ.
Thủ đô khi đó, phồn vinh kém xa bây giờ, nhưng mà theo kinh tế đổi mới, lặng yên sinh ra rất nhiều gia đình phú quý.
Chỉ là cho dù như vậy, thủ đô khi đó, nhà họ Mộ với tư cách là nhà giàu trăm năm, lại là nhà độc đại.
Lúc đó, thủ đô có một khu chợ thương mại phồn hoa, bây giờ nhắc tới chính là một quán bar. Quán bar và quán ăn đêm khi đó còn chưa có hưng thịnh, phòng ca múa nhạc chính là nơi tiêu khiển thoải mái đứng đầu của bọn phú hào.
Còn ca thính Bách Nhạc Môn lại ở đoạn đường phồn hoa, là một trong rất nhiều sản nghiệp dưới danh nghĩa nhà họ Mộ.
Vốn phòng khiêu vũ Bách Nhạc Môn vì kinh doanh không tốt, sắp đóng cửa.
Sau đó, không biết ông chủ phòng khiêu vũ từ nơi nào khai thác ra được một bảo bối như Mộ Khuynh Thành về.
Trời sinh không chỉ có giọng hát hay, kỹ thuật khiêu vũ cũng vô cùng tốt, càng hiếm thấy hơn chính là, tên như người, bà có dung mạo mỹ lệ khuynh thành, phong nhã tài hoa, tên tuổi bắt đầu hưng thịnh.
Cũng bởi vì như thế, lâu ngày, dần dần, địa vị của bà ở phòng ca múa nhạc nước lên thì thuyền lên, phòng ca múa nhạc vốn từ từ suy sụp nay chuyện làm ăn bắt đầu phát đạt, thậm chí tranh đua nhau mở phòng khiêu vũ lúc đó cũng rất náo nhiệt.
Rất nhiều ông chủ lớn đều hướng về tên tuổi của Mộ Khuynh Thành, về sau người đến đều thành khách quen, thường xuyên đến thăm.