"Yến Thừa..."
Mạnh Tinh Tuyết xoắn xuýt cắn môi một hồi, khuôn mặt có phần e lệ nói: “Em mang thai rồi.”
Em mang thai rồi…
Mộ Yến Thừa lập tức ngớ ra.
...
“Ha ha, Vân Thi Thi, tôi mang thai rồi!”
Cùng lúc đó, tại quán cà phê ở trung tâm thành phố, Tống Ân Nhã đắc ý ngồi trước mặt Vân Thi Thi, như thể một người chiến thắng, mỉm cười tuyên bố với cô: “Cái thai trong bụng tôi, là con của anh Mộ.”
Vân Thi Thi ngây người nhìn cô ta, giọng nói của Tống Ân Nhã gần như tàn nhẫn, như thể một lời nguyền, trong nháy mắt đóng đinh cô trên cây thánh giá.
Khi Tống Ân Nhã nói xong, lập tức cô cảm thấy toàn bộ thế giới đều vô cùng u ám.
Mấy tiếng trước, có một cú điện thoại từ số máy lạ đánh thức cô dậy.
Cô vừa mới ngủ trưa đã bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức, nhìn thoáng qua điện thoại, là một số máy lạ.
Cô có chút hoài nghi ấn nhận cuộc gọi, bên kia truyền đến giọng nói âm u tăm tối của Tống Ân Nhã: “Vân Thi Thi!”
Vân Thi Thi lập tức tỉnh ngủ.
“Tống Ân Nhã?”
Cô nhận ra trong giọng của Tống Ân Nhã có sự cao ngạo, khinh miệt, có ý thù địch rõ ràng, hơn nữa không hiểu sao còn lộ ra sự đắc ý.
Vân Thi Thi lập tức ngồi dậy, thoáng cái sắc mặt đã chuyển lạnh.
“Tống Ân Nhã, tôi nghe nói cô mất tích, chắc không phải là chột dạ, chẳng qua là chạy trốn thôi, đúng không?”
“Vân Thi Thi, tôi có một tin muốn thông báo với cô!”
Tống Ân Nhã không thèm để ý tới lời chế nhạo của cô, mà trực tiếp khiêu khích đưa ra chiến thư: “Buổi tối tám giờ, quán cà phê Queen ở trung tâm thành phố, không gặp không về!”
Nói xong, cũng không giải thích gì thêm mà trực tiếp cúp điện thoại.
Không biết cô ta còn muốn giở thủ đoạn gì nữa!
Vân Thi Thi hoàn toàn không muốn để ý tới, nhưng đến bảy giờ tối, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại tò mò không biết rốt cuộc Tống Ân Nhã muốn nói với cô chuyện quan trọng gì!
Nhìn đồng hồ trên tường, cô đứng ngồi không yên.
Cô nghĩ nếu Tống Ân Nhã hẹn cô ở trung tâm thành phố, vậy cũng không cần lo cô ta định giở trò gì.
Huống hồ, cô vốn còn có một món nợ muốn tính toán với cô ta.
Sáng sớm Mộ Nhã Triết đã đi ra ngoài, bảo là cần thảo luận một số vấn đề quan trọng với cấp dưới.
Bảy giờ vẫn chưa về nhà, xem ra cũng không ăn cơm tối ở nhà.
Vì thế, Vân Thi Thi dặn dò hai tiểu bảo bối vài câu rồi vội vàng ra ngoài.
Đến quán cà phê, Tống Ân Nhã đã sớm tới rồi, người phục vụ dẫn cô đến phòng bao, vừa mở cửa ra đã thấy một gương mặt đã lâu không gặp.
“Vân Thi Thi, cô đến rồi.”
Đáng ngạc nhiên là nhìn thấy cô, trên mặt Tống Ân Nhã cũng không thể hiện địch ý quá mức, có chút không giống bình thường.
Đổi lại là trước kia, vừa nhìn thấy cô, khẳng định cô ta đã hận đến nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt sắc nhọn giống như độc xà vậy, hận không thể giết chết cô ngay lập tức!
Nhưng hôm nay lại không như vậy.
Cô ta duyên dáng nở một nụ cười tao nhã, đôi mắt sáng ngời, gương mặt trang điểm đơn giản, khác hẳn khuôn mặt dày phấn trước kia, đôi môi hồng hào, có vẻ cực kỳ trong sáng thuần khiết, lại lộ ra vẻ quyến rũ.
Tống Ân Nhã ngồi trên ghế, thấy cô đến thì lịch sự đưa tay mời cô ngồi xuống.
Điều này càng làm cô nghi ngờ hơn.
Nhưng cô vẫn nhịn xuống sự tức giận khi vừa nhìn thấy cô ta.