Đúng là chủ nào thì tớ nấy!
Mộ Nhã Triết cả ngày đều tỏ vẻ ngạo mạn, thanh cao, tay chân bên cạnh anh cũng chẳng biết nhìn mặt đoán ý, mặt mũi cũng lạnh băng.
Thế nhưng Mộ Yến Thừa vẫn cố nén giận, cười giả lả: "Tôi thấy anh theo anh hai tôi cũng nhiều năm như vậy rồi, hẳn là cũng có tài năng hơn người, một nhân tài như anh nếu để cho tôi sử dụng thì chắc chắn đường công danh trước mặt sẽ thênh thang vô tận! Anh nói xem, sau khi anh hai từ chức tổng giám đốc, chi bằng anh đi theo bên cạnh tôi, nếu như biểu hiện tốt thì tôi sẽ đề bạt anh! Chỉ cần anh trung thành tận tụy với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh! Về phần lương thưởng thì trước kia anh hai trả anh bao nhiêu, bây giờ tôi sẽ trả anh gấp đôi, thế nào?"
Nói về lôi kéo lòng người thì Mộ Yến Thừa tuyệt đối là người am hiểu.
Ví dụ như Mộ Thục Mẫn, anh ta chỉ mới rót vào tai bà ta mấy câu, bà ta đã mất hết lập trường.
Mộ Yến Thừa tràn đầy tự tin, anh ta đưa ra nhiều điều kiện hấp dẫn như vậy, sẽ không có ai không động lòng.
Chỉ là giọng điệu của anh ta cứ như một vị thánh đang bố thí cho người phàm, khiến trong lòng người ta hết sức chán ghét.
Mộ Yến Thừa tin tưởng rằng Mẫn Vũ này chắc chắn sẽ dập đầu mà đi theo anh ta, chẳng phải người xưa vẫn nói, chim khôn biết chọn cành mà đậu sao?
Chủ đã trở nên nghèo túng, tôi tớ như Mẫn Vũ đâu còn con đường nào khác để đi?
Anh ta chỉ chờ Mẫn Vũ khúm núm tới nịnh nọt anh ta.
Thế nhưng Mẫn Vũ lại chỉ đứng cười, giống như không để những điều kiện hấp dẫn của anh ta vào mắt, chỉ nhàn nhạt nói: "Cậu chủ Yến Thừa à, anh không biết hiện giờ anh nói những lời này vẫn còn quá sớm hay sao? Cuộc họp còn chưa bắt đầu mà anh đã ngang nhiên ngồi vào vị trí này?
Mộ Yến Thừa lập tức nói: "Anh thì biết cái gì? Bây giờ anh hai đã từ chức, tôi chính là người có khả năng được chọn nhất, tôi dám nói với anh như vậy, đương nhiên là đã tính toán đâu vào đấy! Anh yên tâm, về sau chủ của anh trở nên nghèo túng, xoay người không còn đường sống, anh cũng không cần cảm thấy có lỗi vì đã phản bội anh ta, là tự anh ta đã từ bỏ các anh, trong chuyện này anh không cần áy náy!"
Dừng một chút, anh ta lại nhếch môi, lộ rõ dã tâm: "Thế nào?"
"Cũng không hay cho lắm!" Mẫn Vũ bình thản mỉm cười, sự tao nhã khác hẳn với dáng vẻ hung dữ của Mộ Yến Thừa lúc này.
"Tổng giám đốc đi đâu, tôi sẽ đến đó. Kiếp này của tôi chỉ nhận một người cấp trên là anh ấy, mấy thứ anh nói này, tôi thật sự rất khó tiếp nhận."
"Anh..."
Mộ Yến Thừa ngoài ý muốn, trừng mắt nhìn Mẫn Vũ, sau đó bỗng dưng bật cười: "Mẫn Vũ, anh cũng đừng ở đó mà ảo tưởng nữa! Anh hai không chỉ từ bỏ chức vị tổng giám đốc Mộ thị mà còn bị mất vị trí đứng đầu nhà họ Mộ, có thể nói là rơi từ đỉnh núi xuống đáy vực! Một người đàn ông như vậy, sợ là cả đời này cũng không thể gượng lên nổi! Chẳng lẽ anh ta đi uống gió tây bắc, anh cũng đi theo anh ta hay sao? Tôi nhắc trước cho anh biết, cho dù anh ta có thể toàn thân ra khỏi Mộ thị thì cũng không còn đường tìm đến công ty khác mà phát triển, có thể nói rằng tiền đồ của anh ta hoàn toàn mờ mịt, anh đừng có đứng đó mà trọng tình trọng nghĩa, bỏ bê tiền đồ của chính mình!"
"Cậu chủ Yến Thừa, tôi không nói đùa!"
Mẫn Vũ vẫn mỉm cười, không có chút nào giống như bị dao động: "Ngày tổng giám đốc Mộ chính thức từ chức cũng sẽ là ngày tôi rời khỏi cương vị công tác. Cho dù lên núi đao hay xuống biển lửa, tôi cũng sẽ đi cùng anh ấy."
Nói xong, Mẫn Vũ chậm rãi xoay người đi ra cửa.