Tống Ân Nhã mất tích ly kỳ, phía nhà họ Tống đã loạn cả một đoàn.
Cũng không biết là nguyên nhân gì, Tống Ân Nhã không hiểu sao liền biến mất không dấu vết.
Cô cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hữu Hữu làm xong bữa ăn, đã nhìn thấy Vân Thi Thi ngồi ở chỗ đó ngẩn người, đi tới, nhẹ nhàng vỗ trán một cái.
"Mẹ, đang suy nghĩ gì?"
"Ây... Không có gì." Vân Thi Thi chu môi, xoa xoa cái trán: " Đau quá."
"Con thấy mẹ đang ngẩn người, nhìn... Giống như không mấy vui vẻ."
Hữu Hữu dù sao tâm tư cẩn thận, liếc mắt liền nhìn ra được, Vân Thi Thi có chút không vui.
Vân Thi Thi lại lắc đầu, không nói.
Trong mắt của cô, Hữu Hữu chẳng qua chỉ là đứa bé, có thể biết cái gì.
Chuyện giữa người lớn với nhau, không cần ảnh hưởng đến tâm tình trẻ con.
Hữu Hữu trong lòng thở dài một tiếng.
Xem ra, cha lại làm mẹ tức giận rồi.
Cậu cảm thấy bó tay rồi.
Trong lòng cậu biết rõ, cho dù cậu cho mẹ ngàn vạn cưng chiều, dù sao cũng không chống đỡ được một câu nhu tình mật ngữ của cha.
Cậu hiểu được, mẹ rốt cuộc muốn cái gì.
Cậu lại không cho được.
Mà, chuyện giữa cha và mẹ, cậu làm bề dưới, cũng căn bản không tiện tham gia.
Tham gia sẽ chỉ làm sự việc them tồi tệ.
Chuyện hai người, vẫn là để chính bọn họ tự giải quyết.
Tuy trong lòng cậu không vui, cũng chỉ có thể ra vẻ như không biết.
Cậu nhóc tuổi còn nhỏ, tâm tư đã rất thông thấu.
Cậu chỉ mỉm cười, cũng không nói ra, ôn nhu nói một câu: " Mẹ, ăn cơm đi! Cha cái tên xấu xa kia, đoán chừng còn bận việc ở công ty! Chúng ta không đợi nữa."
"Mấy ngày nay cha con trở về đều đã khuya sao?"
"Dạ! Công ty tăng ca, con có xem camera, yên tâm, cha không có ra ngoài chơi loạn."
Vân Thi Thi bị Hữu Hữu tiểu tinh quái chọc cười.
Tiểu Dịch Thần cũng lập tức ở một bên làm chứng nói: "Con làm chứng nha! Cha tuy trở về đã khuya, nhưng mỗi ngày đều về nhà báo cáo."
Vân Thi Thi cười đến không nhịn được: "Các con nha, hai đứa bé cơ trí."
"Chắc chắn rồi! Mẹ không ở nhà, bọn con phải giám sát cha."
"Cha con có ăn cơm đúng giờ không?"
"Không, có một lần con qua công ty dò xét, mười hai giờ rưỡi trưa, cha vẫn còn đang họp, mấy ngày nay, giống như bận rộn nhiều việc."
Vân Thi Thi nhẹ gật đầu, bỗng nhiên ôm lấy Tiểu Dịch Thần nói: "Không đợi cha con nữa, chúng ta ăn cơm đi!"
"Dạ."
Bữa tối rất phong phú, thịt cá, nhưng không nhiều, 5 món ăn một chén canh, rất khéo léo.
Ở trên máy bay căn bản không ăn được thứ gì, Vân Thi Thi đói bụng lắm, đến mức ngồi trước bàn ăn, không để ý hình tượng, một trận gió cuốn mây tan.
Hữu Hữu nhìn trợn mắt há hốc mồm, vừa gắp thức ăn cho cô, vừa nhìn cô ăn.
"Mẹ..."
"A?"
"Tốt xấu chú ý hình tượng một chút? Thục nữ một chút."
Hữu Hữu nhếch khóe môi, uyển chuyển nói: "Mẹ như vậy, rất giống dân tị nạn nha!"
"..."
Tiểu Dịch Thần ở một bên bổ đao nói: "Ha ha! Con đã quen với tướng ăn như vậy của mẹ rồi."
Vân Thi Thi: "..."
Cô lặng yên, trừng mắt nhìn Tiểu Dịch Thần một cái: "Làm sao? Con ghét bỏ mẹ?"
"Không có không có!"
Tiểu Dịch Thần nín cười: "Mẹ như thế nào đều đẹp."
"Ở trước mặt các con, còn cần chú ý hình tượng làm gì?"
Dùng xong bữa tối, Vân Thi Thi kiên trì tự mình rửa bát, Hữu Hữu liền cùng ở một bên, ngồi trên ghế nhỏ, cùng cô nói chuyện.
Tiểu Dịch Thần thì bị phái đi ra dắt chó rồi.
Trong lòng của cậu ủy khuất, Hữu Hữu vừa trừng mắt, cậu nhóc liền ngoan ngoãn dắt chó con ra ngoài.
Trong phòng bếp, nhất thời yên tĩnh.
Chỉ có tiếng nước chảy, cùng tiếng bát đũa va chạm.