*cao cao tại thượng: ăn trên ngồi trước; chỉ tay năm ngón; ngồi tít trên cao; xa rời quần chúng; trường hợp này để như vậy nghe hay hơn
Vì thế, anh kéo ống tay áo của cô, cúi cái đầu cao quý cảu mình, đôi mắt trong veo mà lạnh lùng nổi lên vài phần xin lỗi, như là lui bước, ăn nói khép nép: "Thực xin lỗi... Anh không nên thất hứa, không nên để em rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy."
"Anh nghĩ tôi cần lời giải thích này của anh sao?"
Nếu là ngày thường, anh ăn nói khép nép như vậy, người phụ nữ nhỏ bé này nhất định sẽ bị dáng vẻ của anh chọc cho bật cười.
Nhưng mà hôm nay, Vân Thi Thi nghe vậy, sắc mặt lại không thay đổi chút nào, thậm chí, lạnh lùng trong mắt, dày đặc sắp đâm bị thương anh.
"Một câu thực xin lỗi, là đủ rồi sao?"
Việc đã xảy ra, một câu thực xin lỗi, có thể bù lại tất cả sao?
Mộ Nhã Triết trầm giọng nói, "Em muốn thế nào nữa."
"Tôi muốn thế nào?" Vân Thi Thi mở to mắt nhìn anh, bỗng dưng giận quá thành cười, "Mộ Nhã Triết, vì sao ngay cả giải thích, anh cũng giữ tư thế cao cao tại thượng như vậy?!"
Mộ Nhã Triết nhất thời im bặt.
Miệng lưỡi người phụ nữ này sắc bén như vậy, anh không quen biểu đạt, lại càng không biết nói lời ngon tiếng ngọt, vì thế, không thể nào cãi lại.
Rõ ràng anh không có ý như vậy.
Chẳng lẽ, cô nhất định phải vặn vẹo lời giải thích của anh sao.
Mộ Nhã Triết không chối cãi.
Vân Thi Thi liếc anh một cái, trong mắt là một mảnh chết chóc, lạnh lùng nói, "Đi tham dự lễ trao giải với tôi, đại khái, không quan trọng bằng Tống Ân Nhã chứ gì!?"
Lời này của cô, không biết là cố ý kích anh, hay là thật sự muốn hỏi anh.
Nhưng mà vừa muốn phủ nhận, vừa phản ứng lại lời của cô, Mộ Nhã Triết ngẩn ra.
Làm sao cô biết, anh thất hẹn với cô, có quan hệ với Tống Ân Nhã.
Lúc này, trong mắt anh có rất nhiều hoài nghi.
"Có ý gì?"
"Có ý gì...? Ý trên mặt chữ! Nghe không rõ sao?"
Sao cô lại biết.
Sao cô lại biết Tống Ân Nhã...
Mộ Nhã Triết mạnh mẽ ý thức được.
Chẳng lẽ, Tống Ân Nhã nói với cô, đúng hơn là, cố ý lấy chuyện này kích cô.
Đáng chết!
Vân Thi Thi lạnh lùng cười, mặt không chút thay đổi, "Không nghe điện thoại, là sợ tôi biết rồi tức giận đúng không?"
Mộ Nhã Triết im miệng không nói, thật lâu sau, thẳng thắn thừa nhận, đúng vậy.
Vân Thi Thi đạt được khẳng định, cũng không biết nên khóc hay nên cười, cô hít một hơi khí lạnh thật sâu, ánh mắt lập tức ẩm ướt.
Biết rõ rành rành, cô nghe chuyện này, nhất định sẽ giận.
Nhưng anh vẫn nghĩa vô phản cố* đi mất.
*nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước
Bỏ lại cô, đến bên cạnh Tống Ân Nhã.
Bỏ qua không phỏng đoán cuối cùng vì sao, như lời Tống Ân Nhã nói, hay là có nguyên nhân khác, nhưng chuyện anh bỏ qua hứa hẹn với cô, đi đến bên Tống Ân Nhã, là chuyện có thực!
"Đúng là buồn cười."
Vân Thi Thi cắn chặt răng quan, cố nén chua xót trong ngực, mỗi một chữ nói ra, đều run rẩy không ngừng, "Nếu thật sự sợ tôi tức giận, vậy vì sao còn làm ra chuyện này! Anh biết rõ rành rành, tôi hận cô ta bao nhiêu! Nhưng cô ta gọi một cuộc điện thoại, anh vẫn cứ đi! Liều lĩnh đi! Thậm chí, mặc kệ lời hứa với tôi, ngay cả một lời nhắn cũng không thèm để lại cho ta, khiến tôi lo lắng hãi hùng, còn tưởng rằng anh xảy ra chuyện gì? Kết quả thì sao! Không nghĩ tới anh vì Tống Ân Nhã, hủy bỏ lời hẹn giữa chúng ta. Tôi thì sao?! Mộ Nhã Triết, cuối cùng tôi là thứ gì! Chẳng lẽ lời hứa với tôi, căn bản không đáng đặt trong lòng sao?!"
"Không phải!"
"Vậy thì sao!? Anh nói đi, trả lời tôi."
Cô ép sát từng bước, khiến anh lui đến không thể lui nữa.
Mộ Nhã Triết phủ nhận, "Em đừng cố tình gây sự."