Xem ra, tự sát gì đó của cô ta, cũng chỉ vì muốn dời sự chú ý của anh.
Thật ác độc.
Độc nhất là lòng dạ đàn bà, thể hiện vô cùng rõ ràng trên người cô ta.
Vậy mà dùng phương thức như tự sát, hấp dẫn sự chú ý của anh.
Thông thường phụ nữ, chỉ có thể độc ác với người khác thôi.
Mà cô ta, ngay cả bản thân mình cũng xuống tay được, đúng là khiến lòng người lạnh lẽo.
Mẫn Vũ lập tức phái người đến bệnh viện nhà họ Tống, mau chóng giám sát từng hành động nhỏ của Tống Ân Nhã, chờ đợi xử lý.
Đến bệnh viện, sắc trời đã hơi lạnh.
Mộ Nhã Triết đi đến ngoài cửa phòng bệnh ngoại, mới vừa đẩy cửa ra, thì thấy Vân Thi Thi nằm úp sấp cạnh giường bệnh, đã ngủ thiếp đi.
Nhưng mà mặc dù đã ngủ thiếp đi, tay cô vẫn gắt gao nắm tay Hoa Cẩm, đan xen vào nhau.
Hoa Cẩm vốn nhắn mắt, bị tiếng động thế tới rào rạt của Mộ Nhã Triết làm bỗng dưng tỉnh lại, anh ta mạnh mẽ mở mắt ra, thì thấy một người đàn ông thân hình cao gầy, người mặc tây trang tóc đen xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Mộ Nhã Triết đi vào phòng bệnh, ánh mắt sắc bén rơi vào tay đang nắm chặt của Vân Thi Thi và Hoa Cẩm, ánh mắt thâm thúy hơn vài phần, nhìn ra được, vì sự thân mật của bọn họ, mà cảm thấy thật tức giận.
Nhưng Vân Thi Thi không hề phát hiện.
Có thể là quá mệt mỏi, thế cho nên cô ngủ rất sâu, dù tiếng động rất lớn, cô cũng không giật mình.
Mộ Nhã Triết đi qua, mỗi một bước anh đi tới, đều mang theo khí thế sấm vang chớp giật!
Hoa Cẩm không khỏi bị khí thế rét lạnh trên người anh đè ép, tim đập mạnh và loạn nhịp, thì nhìn anh đứng lại cạnh giường bệnh, ánh mắt vẫn dừng lại trên đôi tay nắm chặt của hai người như cũ.
Ánh mắt sắc bén.
Hoa Cẩm hoàn toàn bị khí thế của anh dọa đổ mồ hôi lạnh.
"Anh... anh làm gì?"
"Buông ra."
Hai chữ ít ỏi, là câu mệnh lệnh, không cho phép cãi lại.
Hoa Cẩm không những không buông ra, ngược lại càng nắm chặt tay cô hơn.
Khí thế trên người người đàn ông này quá đáng sợ, giống một con sư tử muốn bảo vệ lãnh địa của mình vậy.
"Anh muốn làm gì?"
Mộ Nhã Triết đi tới, cầm tay anh, mạnh mẽ kéo tay anh rời khỏi tay Vân Thi Thi.
Hoa Cẩm bị đau hô một tiếng, sức lực trên tay anh lại mạnh đến kinh hồn như vậy, anh ta căn bản không thể vùng vẫy, một giây sau, thì thấy anh đã ôm lấy Vân Thi Thi, hết sức bất an, hoảng loạn hô, "Đừng đụng vào cô ấy!"
Anh ta theo bản năng muốn ngăn cản.
Nhưng Mộ Nhã Triết cũng không thèm nhìn tới, vươn tay ra gạt tay anh ta sang một bên.
"Cút ngay."
"A..."
Hoa Cẩm bị gạt sang một bên, trong lúc đó vận động kịch liệt, vô ý động tới miệng vết thương, đau đến sắc mặt trắng bệch, cắn răng, hít một hơi thật sâu.
Đau quá.
Miệng vết thương mới vừa khâu lại, vẫn vô cùng yếu ớt.
Mộ Nhã Triết thô bạo gạt anh ta ra, anh ta có thể cảm thấy miệng vết thương nứt toác rõ ràng, rất nhanh, trên băng gạc thấm ra vết máu đỏ sẫm, không ngừng đậm hơn.
Vân Thi Thi bị cuộc tranh chấp của hai người làm tỉnh lại, cô ngẩng đầu lên, thấy Hoa Cẩm ôm miệng vết thương, cau mày ngã sang một bên, lập tức tiến lên đỡ.
Vừa mới đứng dậy, lại thấy bên người mình có một người đàn ông khí thế đáng sợ đang đứng, quay đầu, thì thấy là anh.
"Sao lại... Sao lại là anh?"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng hỏi lại, "Sao lại không thể là anh?"
Vân Thi Thi nhìn sâu vào đôi mắt lạnh lẽo của anh, giọng nói trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, "Anh tới làm gì."
Bốn chữ lạnh lùng, cực kỳ xa cách lạnh nhạt.
Vừa nghĩ đến anh thất hứa, cô thấy rất tức giận.
Mộ Nhã Triết bị bốn chữ lạnh lùng này hơi chọc giận.
"Có vẻ như em không hy vọng anh tới."