"Khả năng không lớn phải không?"
Vân Thi Thi càng nghe càng cảm thấy khó tin, lắc đầu nói: "Mẹ và Vân Na đã mấy tháng không có tin tức gì, nếu như thật sự bị giết hại thì thi thể đã hư thối thành bộ xương trắng rồi, làm sao có thể..."
"Cha cũng từng đề cập đến vấn đề này, nhưng cảnh sát nói tạm thời chưa thể xác định được thời gian bị giết hại. Lại nói thi thể là được vớt từ dưới biển lên, trên người còn buộc thêm một hòn đá rất nặng, thi thể còn bị sóng biển đánh vào nên biến dạng nghiêm trọng, cho nên tạm thời chỉ đoán rằng thi thể bị chìm ở một nơi rất sâu, rất ít sinh vật có thể sống sót ở độ sâu đó nên phải mất ít nhất một năm, thậm chí là vài năm thì thi thể mới có thể bị phân giải hoàn toàn. Về sau, sợi dây thừng bị nước chảy bào mòn, lại bị ngâm trong nước một thời gian dài nên đứt ra, thi thể mới dần nổi lên, lúc vớt được xác thì đã bị cá gặm mất một phần ba, vô cùng thê thảm."
Vân Thi Thi nghe xong thì cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
"Cho nên, chúng ta phải xác nhận thân phận thi thể sao?" Cô hỏi.
Vân Nghiệp Trình nghiêm mặt gật đầu.
Vân Thi Thi thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh ông.
Mộ Nhã Triết nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch của Vân Nghiệp Trình, xoay người rót cho ông một cốc nước ấm.
"Bác trai, bác uống chút nước đã, sắc mặt bác không được tốt lắm."
Vân Nghiệp Trình lên tiếng cảm ơn, trên mặt vẫn hiện rõ vẻ lo lắng.
Mộ Nhã Triết ngồi xuống bên cạnh ông, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai ông: "Bác trai, đừng sốt ruột, cũng đừng nghĩ ngợi lung tung."
Vân Nghiệp Trình bất đắc dĩ lắc đầu: "Bây giờ trong đầu bác rất loạn, thật ra bác cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ đang đoán xem cỗ thi thể này rốt cuộc là ai."
Chính là Lý Cầm sao?
Hay là... Vân Na?
Vừa nghĩ đến những khả năng này, trong lòng Vân Nghiệp Trình liền đau đớn.
Có câu nói, hổ dữ cũng không ăn thịt con.
Cho dù Vân Na không tốt đến cỡ nào thì cũng là máu mủ của ông.
Ông chỉ vừa nghĩ đến chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trong lòng đã quặn thắt.
Vân Nghiệp Trình xoa xoa tay, nói chẳng thành tiếng, chỉ ngồi yên tại chỗ, mặc dù ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại dậy sóng.
Trong đầu hồi tưởng lại những đoạn ký ức ngắn ngủi về Vân Na, lúc Vân Na vừa ra đời, ông ôm đứa bé vào lòng, vừa yêu thương vừa tự hào...
Trong lòng ông ra sức cầu nguyện, chỉ hy vọng rằng cỗ thi thể mới được vớt lên không phải là vợ hoặc là con gái ông.
Trong lòng Vân Thi Thi sao có thể dễ chịu?
Cô vốn chỉ cho rằng cô không nhận được tin tức gì về họ chẳng qua là họ rời nhà đi một thời gian mà thôi, đâu có nghĩ tới họ biệt tăm biệt tích, lại còn có thể đã chết, được vớt lên từ dưới biển.
Vân Nghiệp Trình bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thử thăm dò: "Thi Thi, con hy vọng... cỗ thi thể kia là..."
"Không hy vọng."
Cô biết ý ông muốn hỏi cái gì.
Nhưng cô lập tức trả lời là không hy vọng.
Vân Nghiệp Trình gật gật đầu, cười cười: "Cha cho rằng con rất hận bà ấy."
"Đúng vậy, con rất hận. Nhưng mà con không có độc ác đến mức hận một người thì muốn dồn người ấy vào chỗ chết."
Mộ Nhã Triết giơ tay lên nhìn đồng hồ, họ đến đây đã hơn một tiếng đồng hồ, thế nhưng bên phía cảnh sát vẫn không có ý định tiếp đón.
Sự thất lễ như vậy khiến anh không hơi tức giận.
Vì vậy, anh liền gọi một cú điện thoại, phân phó mấy câu.
Chẳng bao lâu sau, cục trưởng vội vàng chạy đến.
Vân Nghiệp Trình nhìn thấy ông ta thì vội vàng đứng lên, lại thấy ông ta không thèm nhìn ông lấy một cái, đi thẳng đến trước mặt Mộ Nhã Triết.