Mộ Nhã Triết cưng chiều vuốt mái tóc bị rối của cô, cài gọn những sợi tóc lòa xòa ra sau tai cô.
“Tối nay muốn đi đâu ăn?”
Vân Thi Thi liếm liếm bờ môi căng mọng, chợt đề nghị: “Hay là, chúng ta đi ăn đồ Tây đi! Đột nhiên muốn ăn thịt bò bít tết quá.”
“Được!”
Xe chậm rãi rời khỏi bãi đậu, ở cửa đài truyền hình, xe Mộ Nhã Triết đi với tốc độ rất nhanh, suýt chút nữa thì đâm vào một chiếc Mercedes đi hướng ngược lại.
Xe thắng gấp một cái, vững vàng dừng lại.
Vân Thi Thi cả kinh trố mắt, mắt thấy suýt nữa bị tông xe, may mà Mộ Nhã Triết khống chế tốt, cộng thêm tính năng chiếc xe tốt, cự ly ngắn như vậy mà có thể phanh lại kịp thời.
Một người phụ nữ bước xuống từ chiếc Mercedes kia.
Vân Thi Thi định thần nhìn lại, sắc mặt chợt chuyển lạnh.
Có câu nói thế nào?
Là “Oan gia ngõ hẹp”, chính là như thế này.
Người ở trên chiếc xe kia chính là người vừa tranh chấp kịch liệt với Mộc Tịch trong phòng hóa trang ban nãy, Ngô Mộng Khiết.
Cô ta vừa xuống xe đã khẩn trương đi ra trước đầu xe nhìn một cái, còn tưởng đụng phải rồi chứ, thấy không có hề hấn gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Dọa chết cô ta rồi.
Chiếc Mercerdes này là xe thể thao ngoại nhập đấy, một khi đụng trúng chỉ xước sơn thôi thì các bộ phận sửa chữa cũng phải nhập từ nước ngoài về, rất tốn kém đấy.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ngô Mộng Khiết còn run lên, khí thế hung hăng tức giận gõ một cái vào cửa sổ xe Mộ Nhã Triết.
“Này… Có mắt không hả? Biết lái xe không? Chạy nhanh như vậy làm gì, vội đi đầu thai à?”
Sắc mặt Vân Thi Thi càng lạnh hơn nữa.
Ngô Mộng Khiết này lúc quay chương trình phải biểu hiện căng thẳng khiêm tốn, cười lên cũng phải làm ra vẻ nữ thần ưu nhã cao quý, xinh đẹp động lòng người, không nghĩ tới vừa rời khỏi ống kính, tư thái đã khó coi đến như vậy.
Thì ra là nhìn người thật sự không thể nhìn mặt mà bắt hình rong.
Thoạt nhìn xinh đẹp dịu dàng, ai biết tính cách thực sự lại có cái dáng vẻ buồn nôn đến thế nào.
Mặt Mộ Nhã Triết không đổi sắc hạ cửa sổ xe xuống, quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía cô ta.
Ngô Mộng Khiết vừa nhìn thấy anh, cả người đã ngây ngẩn.
Thật là một người đàn ông đẹp trai!
Là ngôi sao thần tượng à?
Nhưng cô ta ở trong giới này lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua nhân vật nào đẹp trai thế?
Mặt mày tuấn mĩ, ngũ quan sắc nét, sống mũi cao ngạo, bờ môi cao lãnh, tà khí ngút trời.
Người này càng nhìn càng thấy quyến rũ.
Vậy mà giây tiếp theo cô ta nhìn về phía ghế lái phụ lại thấy Vân Thi Thi, trên mặt càng thêm kinh ngạc.
“Sao lại là cô?”
Vân Thi Thi lạnh lùng hỏi ngược lại: “Sao lại không thể là tôi?”
“Cô…”
Ngô Mộng Khiết nhìn Mộ Nhã Triết rồi lại nhìn Vân Thi Thi, trong lúc nhất thời thần kinh cũng loạn hết lên!
Ánh mắt cô ta chợt rơi vào mười đầu ngón tay đang đan chặt nhau của Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết, hai người cho dù đang ngồi trên xe vẫn nắm chặt tay nhau, nhìn ra được quan hệ của bọn họ rất thân mật.
Chẳng lẽ…
“Anh ta là ai?”
Ngô Mộng Khiết híp một con mắt lại, nóng lòng muốn nghiên cứu quan hệ của cô với người đàn ông đẹp trai này.
Vân Thi Thi chợt thâm thúy cười: “Không phải cô nói tôi có thể nổi tiếng, nhất định phía sau phải có kim chủ chống lưng sao?”
Vừa nói, cô vừa liếc mắt nhìn Mộ Nhã Triết, vân đạm phong khinh cười một tiếng, thoải mái nói: “Đây chính là vị kim chủ trong miệng cô đó.”
Kim chủ?
Mộ Nhã Triết nghe vậy, ngay lập tức ánh mắt toát lên vẻ sắc bén, lạnh như băng.
Ngô Mộng Khiết nghe vậy thì trong đầu “Ầm ——" một tiếng, trong nháy mắt nổ tung!
Cái gì?
Người đàn ông tuấn mỹ này mà là kim chủ sau lưng cô?
Làm sao có thể?
Nhưng nhìn hai người họ thân mật như vậy…
Ngô Mộng Khiết nghiến răng nghiến lợi đầy hận ý.