"Nếu cậu trực tiếp thẳng thắn nói ra, sẽ dọa mẹ sợ. Nếu để cho mẹ biết từ nhỏ mình dốc lòng bảo vệ người em đáng sợ như vậy... Chậc chậc!" Hữu Hữu rất có chút cảm giác cười trên nỗi đau của người khác!
"Vậy cháu nghĩ cho ta biện pháp, nói cho ta biết nên xử lý chuyện này như thế nào!" Cung Kiệt ra lệnh.
Bánh bao nhỏ có chút kiêu ngạo nói: "Cháu sẽ không! Chính cậu tự đi xử lý, chuyện mình tự mình xử lý, đừng đẩy cho người khác!"
Nói xong, cậu đứng thẳng người muốn đi.
Sau lưng Cung Kiệt bỗng nhiên hiện lên nụ cười tà ác: "Muốn đi? Được. cháu trai yêu quý, cậu có thể không ngại kéo cháu cùng xuống nước! Đến lúc đó, ta sẽ nói cho mẹ cháu, cháu cùng một tổ chức với ta, cũng từng giết người, phóng hỏa, thậm chí hack qua mạng lưới phòng ngự của Lầu Năm Góc, đi kho vũ khí, cháu đoán xem nhìn, nét mặt của chị ấy sẽ thế nào?"
Bóng lưng Hữu Hữu bỗng nhiên cứng lại, quay đầu, cho một Cung Kiệt ánh mắt sát khí.
"Cậu dám!"
"Cháu xem cậu có dám hay không?!" Cung Kiệt lại không chút kiêng kị ánh mắt uy hiếp của cậu.
Hữu Hữu siết chặt nắm đấm, lại có chút nắm không được tâm tư Cung Kiệt, cũng không biết anh có thể bán đứng cậu hay không.
Thế là, cậu hít sâu một hơi khí lạnh, lúc này mới quay trở lại trước bàn, ép buộc chính mình bình tâm ngồi xuống đối diện anh.
Cung Kiệt dịu dàng đổ cho cậu nửa ly Coca, đẩy tới trước mặt cậu.
"Nếu như nhất định phải nghĩ biện pháp xử lý, chi bằng không xử lý?"
"Cái gì?"
"Không xử lý, chuyện này, không nên nhấc lên, chờ đến khi tình thế qua, cậu bịa ra một thân phận cho mẹ nghe! Mẹ sẽ tin tưởng cậu."
Cung Kiệt: "... Đơn giản như vậy? "
"Không phải vậy sao? Có đôi khi mẹ thông minh, nhưng đại đa số rất ngốc."
Cung Kiệt như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu, bỗng nhiên nhìn về phía Hữu Hữu, đôi mắt tĩnh mịch.
"Hữu Hữu!"
"Ừm?"
"Cậu hỏi cháu một vấn đề?"
"Vấn đề gì?"
Cung Kiệt bỗng nhiên tiến gần cậu, ánh mắt nhìn cậu, trầm giọng hỏi: "Cháu đồng ý cùng cậu đến tổng bộ sao? Cha cậu muốn gặp cháu."
Hữu Hữu khẽ giật mình, ánh mắt ngạc nhiên.
"Cha cậu muốn gặp cháu gặp nhau sao?"
"Dựa theo địa vị, ông ấy là cấp trên. Dựa theo bối phận, cháu nên gọi một tiếng ông ngoại. "
Hữu Hữu nhíu lông mày, lại không nói một câu.
Bỗng dưng, cậu tò mò hỏi: "Vì sao ông ấy muốn gặp cháu? "
"Người tài năng nhất của tập đoàn Cự Phong, là người tham gia nghiên cứu "Thiên Nhãn", đương nhiên ông ấy hiếu kỳ, diện mạo chân thực của cháu! Chuyện này ông ấy đã nói với ta rất lâu, nhưng một mực cân nhắc chắc hẳn cháu chưa đồng ý, cho nên không nói, vừa vặn, hỏi ý kiến cháu một chút."
Hữu Hữu lại không nói lần nữa.
Cung Kiệt hỏi: "Sao vậy? Cháu không muốn?"
"Không."
Hữu Hữu lắc đầu, chi tiết nói: "Trước khi biết đó là ông ngoại của cháu, kỳ thật, cháu rất muốn gặp! Ở trong lòng cháu, ông ấy là một chúa tể rất lợi hại! Có thể phát triển tập đoàn Cự Phong đến như vậy, hắn là một lãnh tụ thiên tài, cũng là nhân vật cháu kính nể nhất."
Dừng một chút, cậu bỗng nhiên bật cười nói: "Thế nhưng sau khi biết đó là ông ngoại, nghĩ muốn gặp ý, không có xúc động như vậy nữa!"
"Vì cái gì?"
Hữu Hữu chi tiết nói: "Bởi vì, cháu không biết nên lấy thân phận gì đi gặp ông ấy!"
Cung Kiệt: "..."
"Trừ khi, mẹ nguyện ý trở lại nhà họ Cung, nếu như vậy, như vậy, cháu sẽ đồng ý gặp ông ấy!"