Vân Thi Thi gật đầu.
"Anh tên gì? Tôi sẽ cảm ơn, nếu không đợi được thì tôi mời anh ly trà."
Lục Cận Dự nghe vậy, đáp:"Được!"
Có người đẹp hẹn, anh ta làm sao có thể cự tuyệt.
Huống chi, còn là người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Nghĩ thầm, không đúng, có khi anh cũng giống lão đạo có hi vọng thoát ế!
Vì thế anh ta nói: "Tôi họ Lục, tên Cận Dự, cô có thể gọi tôi Cận Dự."
"Ngài Lục, chào anh! Hôm nay tôi phải cảm ơn anh rồi!"
"Còn cô?"
Ánh mắt Lục Cận Dự rơi vào trên mặt cô: "Cô tên gì?"
"Vân Thi Thi!"
Vân Thi Thi thoải mái đáp.
Một giây sau, tươi cười trên mặt Lục Cận Dự cứng đờ.
"Vân gì?"
Vẻ mặt Vân Thi Thi có chút ngơ ngác:"Vân... Thi Thi."
"Vân Thi Thi..."
Anh ta không khỏi kinh ngạc một phen.
Cái tên rất quen thuộc.
Vợ lão đại cũng có tên này!
Hẳn sẽ không... Khéo như thế đi?!
Lục Cận Dự chần chờ một chút, vẫn quyết định phải xác nhận lại một lần: “ Cô biết…Mộ Nhã Triết không?"
Vân Thi Thi cũng sửng sốt: "...Biết."
Lục Cận Dự: "..."
Anh ta kìm nén hồi lâu, bất thình lình thốt ra hai chữ: "Chị dâu!"
Vân Thi Thi bị anh ta đột ngột gọi một tiếng "chị dâu" liền kinh ngạc không thôi, cô nghi ngờ nhìn anh ta: "Anh... Gọi tôi là gì?!"
"Chị dâu!" Lục Cận Dự bất đắc dĩ cười, xem ra mộng đẹp hết độc thân đã tan nát!
Đi tới đi lui vẫn là chị dâu nhà mình!
Thế giới này đôi khi cũng thật nhỏ!
"Ồ..."
Vân Thi Thi vẫn chưa hết kinh ngạc, tò mò hỏi: "Chúng ta đã từng gặp nhau sao?"
"Ha ha ha! Chị dâu, sao chị lại đáng yêu thế chứ?"
Trong lòng Lục Cận Dự thầm nghĩ, mới gặp người phụ nữ này, suy nghĩ đầu tiên là cô ấy có chút ngốc, chân tay luống cuống đứng trong đám người, thật giống một người bị bắt nạt bức đến đường cùng, sắc mặt sung huyết đỏ bừng, hoang mang lo sợ.
Nhưng tiếp đó lại không nghĩ rằng dạo quanh một vòng lại gặp trúng chị dâu nhà mình.
"Đi! Chị dâu, em mời chị uống ly trà."
Lục Cận Dự thân thiết ôm lấy bà vai cô, đối với sự đụng chạm thân thiết của người khác phái, cô có chút phản cảm né tránh: "Anh nhận sai người chăng? Tôi không phải chị dâu của anh."
"Mộ Nhã Triết là anh củả em, dựa theo bối phận, em nên gọi chị một tiếng’ chị dâu’." Lục Cận Dự đúng tình hợp lý nói.
"Mộ Nhã Triết là anh của anh?"
"Ừ!"
"Khéo như vậy..." Trên mặt Vân Thi Thi có chút mờ mịt: "Như vậy... Thật khéo?"
"Ha ha! Em cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới lại gặp chị ở đây."
"Cảm ơn anh nhé! Vậy uống ly trà rồi chúng ta đến cục cảnh sát!"
"Không cần! Chị đến cục cảnh sát cũng chỉ là đến cho có lệ, để em trực tiếp bảo bọn họ lập hồ sơ là được!"
Lục Cận Dự giải thích, sau đó mời cô lên xe.
Dọc theo đường đi, Vân Thi Thi chỉ cảm thấy thật kỳ diệu, làm sao cũng cảm thấy mình giống tiểu bạch thỏ dẽ dàng bị một con sói xám không có ý tốt lừa gạt!
Sau khi đến quán cà phê, Vân Thi Thi vẫn còn nửa tin nửa ngờ, mãi cho đến khi Lục Cận Dự lấy từ trong cặp công văn ra một chiếc thiệp mời, mặt trên là nét chữ do chính tay cô viết, lúc này cô mới tin lời anh ta nói.
Mới vừa được mấy ly coffee, Lục Cận Dự đã không còn vẻ trong veo, lạnh lùng, tao nhã như vừa rồi nữa, trên mặt khó nén khỏi hưng phấn, nhìn chằm chằm Vân Thi Thi.
Thì ra đây là chị dâu trong truyền thuyết!
Hoàn toàn khác so với tưởng tượng của anh ta.
Trong tưởng tượng của anh ta, chị dâu phải là một người phụ nữ mạnh mẽ, linh hoạt nhưng bây giờ theo anh ta thấy rõ ràng là một tiểu bạch thỏ!