Một đôi mắt tinh khiết xinh đẹp, chậm rãi đánh giá bọn họ, lập tức mỉm cười: "Các cô các bác, các chú các dì, chào buổi tối!"
Cậu mở miệng nói, lớn tiếng doạ người, giọng rõ ràng, cũng không có một chút che giấu, thản nhiên tự nhiên, bộ dạng định thần, hoàn toàn nhìn không ra, cậu mới bảy tuổi.
Bình thường đứa trẻ ở cái tuổi này, đối mặt nhiều trưởng bối vẻ mặt uy nghiêm không thân thiện, sợ là thẹn thùng trốn sau lưng cha.
Mà cậu thì sao?
Chẳng những không có một chút trốn tránh, lại chủ động ân cần thăm hỏi, ăn nói rõ ràng, không kiêu ngạo không tự ti, khí độ bất phàm.
Dùng khí độ bất phàm hình dung một đứa bé, có lẽ không chuẩn xác.
Chỉ là đứa trẻ có cơ trí thành thục, lại để Mộ Lâm Phong có một chút kinh ngạc!
Mộ Thục Mẫn lại hừ lạnh một tiếng, quay mặt qua một bên, giống như không muốn để ý tới ân cần thăm hỏi của cậu.
Mà Mộ Yến Thừa, cũng không muốn để ý tới, chỉ yên lặng đánh giá đứa trẻ đột ngột xuất hiện, trong mắt tràn ngập dò xét.
Vân Thiên Hữu nhìn chung quanh một vòng, lại thấy không có người mở miệng nói.
Trong này liên quan đến quy củ, rất chặt chẽ.
Mộ Lâm Phong và Mộ Thục Mẫn không nói chuyện, những người khác không dám mở miệng trước.
Bối phận và địa vị ở chỗ này, Mộ Lâm Phong nói một không hai, mặc dù ông không phải gia chủ, nhưng đối với ông, tất cả mọi người ôm kính sợ.
Mộ Lâm Phong nhìn thoáng qua đứa trẻ, lại nhìn về phía Mộ Nhã Triết, đặt câu hỏi: "Nhã Tiết, con như vậy... Là có ý gì?!"
Mộ Thịnh ngồi ở một bên, lại không mở miệng nói, từ đầu đến cuối giữ yên lặng.
Mộ Nhã Triết nhếch môi, cười không sâu, cậu ôm lấy Hữu Hữu, đi lên trước, ngồi ở chủ vị —— ngay cạnh Mộ Lâm Phong.
Anh biểu hiện ra tất cả thân mật với Hữu Hữu, đồng thời, cũng tuyên cáo với mọi người, phân lượng của Hữu Hữu ở trong mắt anh.
"Hôm nay, tôi triệu tập mọi người tới, là vì ở trước mặt mọi người tuyên bố một việc!"
Mộ Nhã Triết dừng một chút, nhìn xung quanh một vòng, ngay sau đó, lên tiếng lần nữa, lại nói từng chữ: "Đứa bé này, Vân Thiên Hữu, từ nay về sau, bất kể bên ngoài nhà họ Mộ, đều lấy thân phận con trai Mộ Nhã Triết tôi, bất kể là ai, tôi không muốn nghe một câu chửi bới và coi khinh liên quan tới nó! Ngoài ra, tôi cũng lấy thân phận chủ gia nhà họ Mộ tuyên bố, Vân Thiên Hữu, sẽ thành người thừa kế đời tiếp của Mộ thị."
Phương thức nói chuyện chậm rãi, cũng không phải là phong cách của anh, anh quen nhanh chóng quyết đoán, gọn gàng mà linh hoạt, có sao nói vậy, nhưng hôm nay, lại nói đến chậm nhất, gần như từng chữ từng chữ phát ra từ miệng anh, vì cái gì, là muốn cho người đang ngồi nghe được rõ ràng.
Sau lời nói này, tất cả mọi người đang ngồi, đều trở nên khiếp sợ không thôi!
Nhất là Mộ Thục Mẫn và Mộ Lâm Phong, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
Bọn họ cho là, Mộ Nhã Triết chỉ tuyên bố thân phận của Hữu Hữu một chút, nhưng anh lại tuyên bố Hữu Hữu sẽ thành người thừa kế đời tiếp theo của Mộ thị, cái này để tất cả mọi người đều có chút ngoài ý muốn!
Mộ Thục Mẫn càng cảm thấy uy hiếp, trong lòng sinh ra một loại cảm giác nguy cơ!
Mộ Nhã Triết này đang suy nghĩ gì!
Lại nhận một đứa con riêng lưu lạc làm người thừa kế, quá qua loa?!
Mộ Lâm Phong chất vấn nói: "Lời này của con là có ý gì? Người thừa kế? Sao con đã sớm định đoạt, có thể quá vội vàng hay không!"
"Làm sao? Tôi quyết định, chú hai có nghi vấn gì!"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng hỏi lại, thần sắc không qua loa.