Nhưng mà, Vân Thi Thi cũng không giống như những ngôi sao nữ khác, bình thường có thể tránh thì tránh Hoa Cẩm rất xa.
Nhưng, điểm này, khiến anh ta không hài lòng.
Xem ra, người phụ nữ này, chung quy là không thể trở thành món điểm tâm của anh ta rồi!
"Sau này, cô ấy có thể quay phim trong tổ phim! Nhưng quay xong, anh lập tức đưa cô ấy về nhà! Hiểu chưa?"
Mộ Nhã Triết dặn anh ta.
Anh lo lắng khi người phụ nữ của mình ở lại tổ phim.
Tần Chu chần chờ trong khoảng khắc, cuối cùng vẫn nhượng bộ, gật gật đầu."Được, tôi hiểu ý của anh! Tôi sẽ làm theo."
"Sự nghiệp người phụ nữ của tôi giao cho anh, anh nên để tâm một chút. Nếu là cô ấy còn chịu một chút tổn thương nào, tôi sẽ hỏi anh!"
Tần Chu gật đầu ba lần nói vâng.
"Tổng giám đốc Mộ, anh cứ yên tâm! Trước kia tôi không chú tâm, sau này, tôi chăm sóc cho cô ấy đàng hoàng!"
"Cô ấy thích quay phim, nên vô cùng trân trọng công việc này." Mộ Nhã Triết dừng một chút, lại nói, "Sau này, lúc cô ấy sẽ lui về hậu trường, nên phương diện này, anh cứ lót đường cho cô ấy trước! Đợi thời cơ chín muồi, tôi thành lập một công ty điện ảnh và truyền hình, anh có thể tới quản lý, cũng là lựa chọn không tệ!"
Bỏ qua những phương diện khác, Mộ Nhã Triết rất xem trọng năng lực của Tần Chu.
Nếu sau này Vân Thi Thi lui về hậu trường, thành lập công ty điện ảnh và truyền hình, như thế Tần Chu sẽ là một viên đại tướng mà anh chiêu mộ cho cô.
Tần Chu được cưng chiều mà lo sợ, cười, lập tức nói: "Tổng giám đốc Mộ coi trọng tôi, là vinh hạnh của tôi! Tôi nhất định không phụ sứ mệnh."
...
Vân Thi Thi lái xe về nhà, dưới yêu cầu của Vân Nghiệp Trình, lại vội vàng tới buổi hẹn với chuyên gia trung y, đưa Vân Nghiệp Hậu đi bệnh viện một chuyến.
Lúc trước Vân Nghiệp Hậu bị tàn tật, cũng không có được trị liệu đàng hoàng, mà đã về nhà an dưỡng rồi.
Bác sĩ chẩn đoán bệnh một phen, tiếc hận tỏ vẻ, nếu lúc trước có thể kịp thời đến bệnh viện giải phẫu, tích cực khôi phục, cũng không phải không có cơ hội đứng lên một lần nữa.
Chỉ là nay đã cách lúc bị thương nhiều năm, tê liệt trên giường, bắp thịt hai chân đã bị teo lại, sau này, không có hi vọng đứng lên nữa!
Vân Nghiệp Trình nghe vậy, tim như bị đao cắt.
Lại càng hổ thẹn không chịu nổi với người em trai.
Lúc trước nếu không phải ông...
Lúc trước nếu không phải lúc nhà họ Vân gặp chuyện không may, Vân Nghiệp Hậu vì giúp đỡ ông mà đưa tất cả tiền tiết kiệm cho ông, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh tàn tật suốt đời thế này!
Theo như lời bác sĩ nói, phẫu thuật như vậy, cũng không phải vô cùng khó khăn, trong thị trấn thì ba vạn đồng, là có thể chữa khỏi.
Mà sau khi Vân Nghiệp Hậu bị thương, đốc công ôm tiền trốn chạy, tiền bồi thường không có một đồng nào, cũng không nhận được lời giải thích.
Tiền tiết kiệm cũng đã lén lút đưa cho Vân Nghiệp Trình, không dùng vào hai chân ông, bởi vậy, trị liệu đơn giản một phen, rồi trở về nhà.
Trừ đôi chân, Vân Nghiệp Trình còn kiểm tra toàn diện choVân Nghiệp Hậu, báo cáo hôm sau mới có.
Ra khỏi bệnh viện, ở trên xe, Vân Nghiệp Trình đau lòng trộm lau nước mắt.
Vân Thi Thi một bên cầm lái, một bên nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy sắc mặt buồn khổ của Vân Nghiệp Trình, cười nói: "Cha, đừng đau lòng nữa! Mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Đều là tại cha..."
Vân Nghiệp Trình thở dài: "Hai chân của em ấy tàn phế, đều là tại cha."
"Anh, anh đừng nói như vậy! Giờ có thể thấy anh và Thi Thi sống tốt, em đã cảm thấy hạnh phúc rồi!" Vân Nghiệp Hậu cười thật thà phúc hậu, trên mặt lộ ra tươi cười thuần phác vui mừng.
Vân Thi Thi lại có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Sau khi về đến nhà, vì Vân Nghiệp Trình và Vân Nghiệp Hậu mãnh liệt yêu cầu, Vân Thi Thi chở bọn họ ra ngoài tìm nhà.
Vân Thi Thi vốn định giữ bọn họ lại.