Tâm trạng Vân Thi Thi vui vẻ, thuận miệng nói: "Cùng vui cùng vui!"
Sắc mặt Mộ Nhã Triết càng lạnh hơn, lạnh lẽo liếc cô một cái.
Người phụ nữ này, đúng là ngốc đến không trị nổi rồi.
Nhưng anh, cũng thích cô như vậy.
Hai tờ giấy đỏ, đến tay cô.
Vân Thi Thi mở giấy chứng nhận kết hôn ra, trên ảnh chụp, hai người mặc áo sơmi trắng, nhìn màn ảnh, khẽ mỉm cười, rúc vào nhau.
Cô vừa nhìn, khóe miệng vừa không tự chủ được cong lên, tâm trạng giống như là ngồi trên bong bóng, chậm rãi bay vào trong đám mây.
Cô kết hôn rồi!
Bọn họ kết hôn rồi!
Ngày 25 tháng 12 năm 2016, cô gả bản thân mình cho anh!
Tâm trạng lâng lâng, thế cho nên cô đi ra khỏi cửa chính cục dân chính, vẫn còn hơi bay bổng.
"Anh nhìn này!"
Vân Thi Thi vui vẻ như đứa bé, đưa giấy chứng nhận kết hôn ra trước mắt anh: "Chúng ta kết hôn rồi!"
Mộ Nhã Triết cưng chiều nhìn cô, nhếch môi mỉm cười: "Ừ! Anh biết."
"Mộ Nhã Triết, anh nhìn này, ảnh chụp chung của chúng ta nè!"
Vân Thi Thi mở giấy chứng nhận kết hôn ra, nhìn ảnh chụp chung của hai người, hỏi như kẻ dở hơi: "Nhìn chúng ta, có phải rất xứng đôi không?"
Mộ Nhã Triết không khỏi bật cười: "Phụ nữ, đúng là hay thay đổi!"
Nụ cười của Vân Thi Thi nhạt đi, khó hiểu hỏi: "Thế nào?"
Mộ Nhã Triết nói: "Lúc trên đường, một vạn lần không tình nguyện, bây giờ, vui vẻ như vậy?"
Vân Thi Thi phản bác, "Nè, em cũng không phải không muốn! Một buổi sáng tinh mơ, anh đột ngột như vậy, một câu thương lượng cũng không có, trực tiếp kéo em chạy tới cục dân chính! Nếu không phải mặt trời bên ngoài chói mắt như vậy, em còn tưởng rằng em nằm mơ chưa thức dậy đó!"
Anh nhéo nhéo gương mặt cô, đầu ngón tay mang vài phần lực, thế cho nên biến thành cô đau đớn nhíu mày.
"Đau... Anh làm gì vậy?"
"Biết đau hả?"
"Vô nghĩa!"
Ý cười bên khóe miệng Mộ Nhã Triết càng sâu: "Vậy giờ em có tin, đây không phải nằm mơ chưa?"
Vân Thi Thi cười, bỗng nhiên xoay người, đối mặt với anh, vươn cánh tay ra, đặt lên vai của anh.
Anh cao như vậy, thế cho nên lúc cô ôm chặt anh, không thể không kiễng chân lên.
"Thật tốt!"
Vân Thi Thi rúc vào trong lòng anh, bỗng dưng thổ lộ một câu làm anh thấy dở khóc dở cười: "Cuối cùng không phải lái xe không chứng nhận rồi!"
Mộ Nhã Triết, "..."
Người phụ nữ ngốc này, chỉ lãng mạn ba giây đồng hồ.
Nhưng mà, mặc kệ cô thế nào, anh cũng thích!
Vừa lên xe xong, Vân Thi Thi đã đưa tay, "Lấy ra."
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn cô ắt một cái, sau đó lấy ví tiền ra, "bốp" một tiếng đưa mấy tấm chi phiếu cho cô.
Vân Thi Thi nhất thời mở to mắt, "Anh làm cái gì vậy!"
Mộ Nhã Triết nói rõ ràng: "Nộp chi phiếu lên."
Vân Thi Thi: "..."
"Chi tiêu trong nhà, do em quản."
"Anh... anh có cần tự giác như vậy hay không?"
Vân Thi Thi vì giác ngộ của anh mà hết hồn.
Chỉ biết tiền bạc!
Tham tiền quá!
Mộ Nhã Triết nhịn không được cốc đầu cô một cái, "Không phải thế thì em muốn gì?"
Vân Thi Thi trợn mắt, "Đương nhiên là chứng minh nhân dân!"
Hóa ra không phải hỏi anh lấy chi phiếu?
Mộ Nhã Triết lại nhìn cô một cái, ánh mắt kia có phần kỳ lạ, Vân Thi Thi cảm thấy, ánh mắt anh giống như đánh giá một con heo.
"Ánh mắt này của rất làm nhục người khác đó." Cô cẩn thận nhắc nhở.
Mộ Nhã Triết không để ý tới cô, mở ví da ra, lấy chứng minh cho cô.
Vân Thi Thi lại cẩn thận kéo kéo ống tay áo của anh, chỉ thấy cô cười đến thẹn thùng, "Chồng à, mật mã là gì vậy?"