Cậu không biết nên vui hay nên lo!
Trong mắt, không khỏi có mấy phần mất mát mà cái tuổi này không nên có.
Vân Thi Thi thấy thần sắc cậu phức tạp, đường cong khóe miệng cứng đờ, nhìn cậu một chút, trong nội tâm, lại có chút dở khóc dở cười!
Nhóc con này...
Vì sao trên mặt lộ ra phiền muội chỉ có cha gả con gái mới có...!
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy bộ dạng Hữu Hữu như vậy, trong lòng cô cũng có chút đau lòng.
Đứa bé này, hẳn là không bỏ được cô, đồng thời, lại lo lắng hôn nhân của cô, không mỹ mãn, không đủ hạnh phúc!
Cũng là lo lắng người đàn ông kia, không thể cho cho cô sủng ái nhất.
"Hữu Hữu... Con, không vui sao?"
Vân Thi Thi cẩn thận thăm dò, giọng ép cực thấp.
Hữu Hữu lập tức lắc đầu: "Không có! Mẹ không nên suy nghĩ lung tung."
Trên thực tế, trong lòng Hữu Hữu mất mát, cũng không phải là bời vì buồn, mà chính là cậu sợ hãi, cha không thể giống cậu, cả đời này, bao dung mẹ vô điều kiện, nâng mẹ ở lòng bàn tay, cho mẹ muôn vàn sủng ái!
Cậu khá ích kỷ!
Cậu hi vọng mẹ có thể có được sủng ái nhất trên thế giới.
Cậu cũng tự phụ!
Cậu cho là, người duy nhất có thể cho mẹ sủng ái là cậu.
Đối với Mộ Nhã Triết, là cha, cậu công nhận! Nhưng làm chồng, cậu vẫn ôm thái độ nửa tin nửa ngờ!
Nhưng mà, trong lòng ngoài mâu thuẫn còn có chút vui vẻ!
Mẹ lập gia đình!
Về sau, trong nhà có bốn người, cậu và mẹ không còn cô đơn nữa rồi!
Nghĩ tới đây, khóe môi Hữu Hữu phác hoạ lên, ngước mắt, đôi mắt lấp lánh, cười mắt long lanh, giống như giấu kín vô số ngôi sao nhỏ.
"Mẹ, Hữu Hữu... Rất vui vẻ! Mẹ phải lập gia đình, nhất định Hữu Hữu sẽ làm cho mẹ trở thành cô dâu đẹp nhất trên thế giới!"
Vân Thi Thi nghe vậy, lập tức không nhịn được, hốc mắt lại ẩm ướt.
Tâm ý Hữu Hữu, vô cùng quý giá.
So với bất luận trân bảo gì trên thế gian đều quý hơn!
Cô cảm động ôm Hữu Hữu, hôn gương mặt phấn nộn của cậu.
"Cảm ơn Hữu Hữu!"
"Mẹ, đừng nói cám ơn!"
Ngữ khí Hữu Hữu có mấy phần oán trách, nhìn cô, nở nụ cười: "Mẹ hạnh phúc, cũng là Hữu Hữu hạnh phúc! Mẹ, chúc phúc cho mẹ!"
Giải thích, cậu câu môi mỉm cười, bỗng nhiên bắt lấy tay cô, nắm tay cô, chậm rãi đi tới trước mặt Mộ Nhã Triết, ngẩng đầu nhìn anh.
"Cha, tay!"
Hữu Hữu ra lệnh.
Mộ Nhã Triết bật cười mấy phần, nhìn đứa bé trước mắt trưởng thành sớm, trong lòng âm thầm bật cười, trên mặt cũng rất nghiêm túc, ngoan ngoãn đưa lòng bàn tay ra ngoài.
Một tay Hữu Hữu nâng tay Mộ Nhã Triết, một tay nắm tay Vân Thi Thi, thần sắc trang nghiêm, sau đó, cẩn thận đặt tay Vân Thi Thi vào lòng bàn tay Mộ Nhã Triết.
"Cha, về sau nhất định phải bảo vệ mẹ thật tốt! Đây là cha đã đáp ứng con! Nhất định phải nâng niu mẹ, một đời một kiếp!"
Mộ Nhã Triết mỉm cười, nhìn Hữu Hữu, vô cùng nghiêm túc nói: "Được, ta đáp ứng con, nhất định sẽ làm được!"
Lúc này Hữu Hữu mới lộ lúm đồng tiền sáng rỡ.
Trên bầu trời, pháo hoa chói lọi.
Trên đường nhỏ khu rừng, xe hoa đi dạo.
Xe ngựa dừng bên người Vân Thi Thi, Mộ Nhã Triết nắm tay cô, ngồi lên xe ngựa, trong khung cảnh như mộng, dần dần rời đi.
Hữu Hữu yên lặng nhìn chăm chằm xe ngựa rời đi, nửa ngày khó mà hoàn hồn.
Một bên, Tiểu Dịch Thần giật giật góc áo của cậu, đã thấy cậu thờ ơ, đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa như cũ.