Mặt mũi mất hết, thế là mọi người đều giải tán.
Phút cuối cùng, những người phụ nữ trong lòng ghen ghét vẫn không quên hung hăng trừng Vân Thi Thi một chút.
Khóe mắt Vân Thi Thi co rút.
Cái Hoa Cẩm này, đặt ở cổ đại, chính là hồng nhan họa thủy.
Hoa Cẩm nói: "Thi Thi, cô đừng sợ, có tôi ở đây, người nào cũng không thể bắt nạt cô."
"Không cần anh nói chuyện thay tôi."
Cô bị bầy người vây lại tấn công, còn không phải đều là bởi vì anh?!
Người đàn ông này, thật sự là hồng nhan họa thủy!
Tần Chu quả nhiên nói không sai.
Cô thực sự phải bảo trì khoảng cách với anh ta.
Mộc Tịch nói, sau lưng của anh ta có kim chủ bí ẩn.
Vân Thi Thi càng cảnh giác.
Bất luận thân phận kim chủ kia khó lường, cũng là người có thể nắm giữ trong đoàn làm phim, cô đều không chọc nổi!
Thế là, cô nói: "Anh đừng phiền tôi được không?"
"Ô... Tôi chỉ là thích cô mà thôi!"
Vân Thi Thi không thể nhịn được nữa, không thể trêu vào, còn không trốn thoát sao?
Thế là, cô bỗng nhiên đứng dậy, Hoa Cẩm cũng đứng lên theo, mỉm cười nói: "Cô đi đâu vậy?"
"Đừng theo tôi!"
"Này!" Hoa Cẩm thấy cô bước đi nhanh chóng, liền vội vươn tay cầm tay của cô.
Thân thể Vân Thi Thi run lên, giống như là bị nóng, bỗng nhiên hất ra.
Cô kinh sợ xoay người, trừng mắt liếc anh ta một cái, đã thấy anh ta vẫn bày ra bộ mặt nghiền ngẫm mà nghịch ngợm như cũ, sau khi cô hạ giận, ngắm nhìn bốn phía, thấy dưới mắt không có nhiều người bọn họ, trong lòng ổn định lại, gần như cắn răng nghiến lợi hỏi: "Rốt cuộc anh có mục đích gì?"
"Mục đích?"
Hoa Cẩm nghiêng đầu, hơi trầm ngâm, phần môi bỗng nhiên phác hoạ một độ cong, cười một tiếng, đến gần cô mấy phần, làn môi lướt nhẹ mập mờ qua hai má cô.
"Muốn ngủ với cô, cái này có tính mục đích không?"
Ầm một tiếng, đầu Vân Thi Thi giống như là nổ tung!
Có ý gì?!
Cô khó có thể tin nhìn về phía anh ta, đã thấy sắc mặt anh ta vừa nói đùa vừa nói thật, ngữ khí nghe không ra lời này là thật tâm, hay là đùa giỡn!
Nhưng... Trò đùa cũng không thể tới như vậy chứ?!
Vân Thi Thi cả kinh mở to hai mắt nhìn.
"Anh —— "
Cô bỗng nhiên vươn tay, dùng sức đẩy, Hoa Cẩm vội vàng không kịp chuẩn bị, bị cô đẩy ngã ra đất.
Mặt đất là đất xi măng, Hoa Cẩm ngã xuống đất, lòng bàn tay hơi xước da, bị đau nhíu lông mày, mi tâm nhíu lên độ cong vô tội.
Mỹ nhân như họa, cho dù nhíu mày, đều đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Một màn đột ngột, dẫn động sự chú ý của mọi người.
Cố Hiểu Dương quay đầu lại, nhìn thấy tình cảnh này, cũng hơi nhíu mày, đặt mọi chuyện trên tay xuống trước đi tới.
"Xảy ra chuyện gì?"
Vân Thi Thi nhất thời giật mình lo lắng, vừa rồi dưới cơn nóng giận, cô mất lý trí, cũng không nghĩ tới trên tay sẽ sẽ dùng lực lớn như vậy, trong lúc nhất thời, không biết trả lời như thế nào: "Đạo diễn Cố, anh ta..."
"Thế nào?"
"Không có việc gì!" Hoa Cẩm từ dưới đất bò dậy, lại lơ đễnh phủi phủi bụi bặm trên người, nhanh nhẹn cười một tiếng: "Tôi vàThi Thi đùa giỡn thôi!"
Cố Hiểu Dương liếc qua anh ta, trên mặt hơi có vẻ giận, khóe miệng hơi động, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì.
Giống như là đè xuống lửa giận, ông ta hít sâu một hơi khí lạnh, cau mày nói: "Trong Studio, không nên đùa giỡn, khắp nơi đều là thiết bị, cẩn thận làm hư, chậm trễ tiến trình quay chụp!"
Vân Thi Thi lại có chút ngoài ý muốn.
Cố Hiểu Dương có tiếng tính khí gay gắt, vừa rồi chú ý Hoa Cẩm rất lâu, thấy anh ta một mực dây dưa với Vân Thi Thi, đã sớm âm thầm nổi giận.