Cho dù bà ta không tin thì dựa theo dáng vẻ nóng lòng như bị lửa đốt của Lâm An Quốc, bà ta cũng biết chuyện này đáng sợ thế nào!
Lâm An Quốc nói, nhà họ Mộ đã âm thầm nắm giữ một vài chứng cứ phạm tội của ông ta, nếu như không làm chút chuyện gì đó, cầu xin nhà họ Mộ giơ cao đánh khẽ thì nhà họ Lâm và nhà họ Vương chỉ còn đường chờ chết!
Mấy năm nay, những chuyện Lâm An Quốc làm bên ngoài, Vương Quế Miểu cũng biết chút ít.
Bà ta hiểu rất rõ, nếu những chứng cứ phạm tội này bị người ta nắm giữ thì sẽ bị nhổ sạch gốc rễ!
Vì thế, lúc này bà ta cũng chẳng quan tâm đến mặt mũi nữa, lập tức hiểu ý Lâm An Quốc mà quỳ xuống, bắt đầu dập đầu lia lịa!
"Hữu Hữu! Dì sai rồi! Dì thật sự đã sai rồi... Dì không nên mắng cháu là nghiệt chủng, dì không nên tin vào mấy tin đồn nhảm này mà đi sỉ nhục cháu và mẹ cháu. Dì thật sự biết sai rồi, cháu tha thứ cho dì đi, có được không?"
Nói xong, bà ta lại ra sức dập đầu.
Là thật sự dập đầu xuống đất.
Trán va côm cốp với mặt đất, bởi vì dùng sức quá lớn mà da bị rách ra, máu bắt đầu chảy xuống, nhưng bà ta chính là cố ý làm như vậy cho cậu xem!
Hư hại một chút da cũng không có vấn đề gì!
Có thể khiến nhà họ Mộ nương tay thì hỏng chút da, mất chút máu có tính là gì?
Hữu Hữu lập tức lười biếng nói: "Được rồi, được rồi! Tôi biết rồi, tôi tha thứ cho bà!"
Lâm An Quốc nghe vậy thì lập tức mừng rỡ: "Thật sao?"
Vương Quế Miểu hết sức kinh ngạc, mở to hai mắt ra nhìn, nín khóc mỉm cười, cả người chật vật, tóc tai bù xù, khiến cho người ta nảy sinh cảm giác chán ghét.
Hữu Hữu không thèm liếc nhìn bà ta nữa.
"Tôi không muốn so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này. Cho nên bây giờ mấy người thu dọn sạch sẽ chỗ này đi!"
"Vậy..."
Lâm An Quốc vui mừng liếc mắt nhìn nhau với Vương Quế Miểu, không nghĩ rằng việc cầu xin tha thứ lại dễ dàng trót lọt như vậy!
Không thể không nói, trẻ con thật là dễ lừa!
Mới dùng chút khổ nhục kế mà đã bị mềm lòng rồi.
Lâm An Quốc xoa tay, cười hì hì, thăm dò: "Vậy... Mấy cái chứng cớ đó..."
"Chứng cớ gì?" Hữu Hữu nghi hoặc nhìn ông ta, nhíu mày vẻ khó hiểu.
"Là thế này, tổng giám đốc Mộ... Cháu có thể giúp chú cầu xin được không, để cho tổng giám đốc Mộ giơ cao đánh khẽ, tha cho chú một mạng! Đừng có... Đừng có giao mấy chứng cứ đó cho bên ủy ban thanh tra..."
Hữu Hữu lại ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì: "Không biết chú đang nói đến cái gì? Bên ngoài lạnh lắm, tôi phải vào nhà rồi!"
"Đợi một chút!"
Lâm An Quốc giống như người chết đuối, khàn giọng gọi cậu lại, hỏi: "Hữu Hữu, không phải vừa rồi cháu đã đồng ý tha thứ cho chú rồi sao?"
"Đúng vậy!"
"Vậy... Vậy cháu có thể nói với cha cháu hãy buông tha cho chú được không?"
"Chuyện này... sợ là không được!"
"Sao...?"
Hữu Hữu nhếch môi: "Cha tôi cực kỳ ghét ông."
Lâm An Quốc sững sờ.
Vương Quế Miểu ở bên cạnh cũng lập tức ngẩn người, vẻ tươi cười trên mặt bị đông cứng lại, trong mắt xuất hiện vẻ tuyệt vọng.
Hữu Hữu chậm rãi nói: "Một khi cha tôi đã quyết định thì không ai thay đổi được. Chú Lâm à, thật là đáng tiếc."
Nói xong, cậu cười tao nhã như một thân sĩ, xoay người đi vào trong biệt thự.
Cửa đóng "ầm" lại một tiếng, hoàn toàn cách biệt với Lâm An Quốc và Vương Quế Miểu ở bên ngoài.
Một đêm kia, trời đổ mưa xối xả.
Lâm An Quốc và Vương Quế Miểu cũng không dám rời đi, cố ỳ quỳ gối ngoài cửa, một tấc cũng không rời, quỳ trọn cả một đêm.
Hữu Hữu không để ý đến bọn họ.
Đương nhiên Mộ Nhã Triết cũng chẳng quan tâm.