Theo như lời người phụ nữ kia nói, đại khái là Hữu Hữu đánh nhau với bạn học khác trong trường, chính vì vậy, trong cuộc điện thoại vừa nãy, cô giáo mới mời anh tới xử lý chuyện này.
Làm sao Hữu Hữu có thể vô duyên vô cớ gây rắc rối?
Tính cách thằng bé vốn trầm ổn, không thích gây hấn với người khác, nên sẽ không tự dưng mà đánh bạn học khác bị thương?
Nghĩ tới đây, Mộ Nhã Triết liền gõ cửa.
"Mời vào!"
Mộ Nhã Triết đẩy cửa bước vào, trước mắt chính là cả một phòng giáo vụ to như thế lại đứng đầy người.
Trong đám người xa lạ có một người phụ nữ trung tuổi ôm một đứa bé cuốn băng gạc trên trán, ánh mắt đứa bé sưng đỏ như vừa mới khóc, cả người dựa sát vào lòng người phụ nữ, vẻ mặt đầy oan ức.
Mà Hữu Hữu lại một thân áo sơ mi trắng ngồi bên cạnh cô giáo, so với dáng vẻ sứt đầu mẻ trán của cô giáo thì Hữu Hữu lại thảnh thơi, thoải mái hơn nhiều, vẻ mặt cậu giống như không thèm quan tâm đến chuyện này.
Từ đầu đến cuối, cậu giống như người chẳng liên quan, trầm mặc ít lời, trong bầu không khí đầy náo loạn ầm ĩ, cậu không nói một lời, mặc cho người phụ nữ trung tuổi kia ở trước mặt tất cả các thầy cô giáo, hùng hùng hổ hổ, cậu vẫn mang dáng vẻ chẳng liên quan đến mình, im lặng không nói một câu.
Có thể cậu cho rằng, nói chuyện với một người không có tố chất như bà Lâm kia thật vô nghĩa.
Nếu không, để cậu mở miệng, phòng chừng người phụ nữ kia cũng sẽ bị cậu làm cho phát điên.
Cậu ngồi ở chỗ đó, nhàn hạ thoải mái, có điều trên người cậu cũng có chút chật vật.
Trên bộ đồng phục phẳng phiu đã có mấy vết giày đen, dấu giày giống như dấu vết đã từng bị người ta đạp qua.
Mộ Nhã Triết vừa mới vào cửa, anh mắt tò mò của mọi người đều rơi vào trên người anh.
Anh đi tới cửa, thân cao 1m88 khiến cho phòng giáo vụ vốn dĩ trông rất rộng lớn cũng bị thu hẹp lại.
Hơi thở bức người trong nháy mắt lan tỏa khắp các ngõ ngách trong căn phòng.
Cho dù là người phụ nữ trung tuổi kia khi thấy anh cũng không khỏi sững sờ một phen.
Khi Mộ Nhã Triết mở cửa bước vào, mẹ Lâm Phong vẫn còn ôm rất nhiều tưởng tượng đối với cha mẹ của Vân Thiên Hữu, nhưng vô luận thế nào cũng không nghĩ đến, người đàn ông này tuổi còn trẻ mà lại anh tuấn bức người!
Quá trẻ!
Quá đẹp trai!
Nếu không phải khuôn mặt người đàn ông này có đến 8 phần giống với Vân Thiên Hữu, bà ta sẽ không bao giờ tin, người đàn ông áng chừng hai mươi mấy tuổi trước mắt chính là cha của Vân Thiên Hữu.
"Anh là... Cha của Vân Thiên Hữu?"
Mẹ Lâm Phong trong lúc đánh giá anh, thuận tiện hỏi một câu.
Mộ Nhã Triết lại làm như không nghe thấy lời của bà ta, căn bản không liếc nhìn bà ta lấy một cái liền đi thẳng tới bên người Hữu Hữu, hơi cúi người xuống trước mặt cậu, nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu.
Hữu Hữu giương mắt nhìn anh, sự thờ ơ vốn có trên mặt dần biến mất thay vào là vẻ mặt hổ thẹn cùng vài phần bất đắc dĩ.
"Cha, cha tới rồi?"
Mộ Nhã triết "ừ" một tiếng, nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, dịu dàng hỏi: "Có bị thương không?"
Giọng nói trầm thấp thuần hậu giống như một loại rượu vang đỏ xa xưa, gieo vào lòng người nghe khiến người ta dễ dàng say mê mà rơi vào tay giặc.
Hữu Hữu lắc lắc đầu, nhếch môi cười: "Không bị thương!"
"Hừ! Thằng bé không bị thương nhưng con trai nhà chúng tôi bị thương!"
Mẹ Lâm Phong ở bên kia cực kỳ trơ tráo xen vào một câu.
Mộ Nhã Triết lại không thèm để ý đến bà ta, ôm Hữu Hữu vào trong ngực, ngồi xuống ghế bên cạnh cô giáo.
Anh vừa mới ngồi xuống lại khiến cho giáo viên chủ nhiệm của Hữu Hữu có chút tay chân luống cuống không biết làm sao bèn phải đứng lên.
"Anh hẳn là cha của Hữu Hữu đi?! Chào anh!"