Anh chạy tới vài bước, cuối cùng vẫn là Tiểu Dịch Thần kéo tay anh, về nhà.
Sau khi Mộ Nhã Triết rời khỏi công ty, bị tức giận, không lập tức về nhà.
Anh đi một quán coffee, gọi một ly coffee, lúc cà phê được mang lên, anh không uống ngụm nào, đã đi rồi.
Khi về đến nhà, bật đèn, thì thấy phòng khách vắng lặng, không có chút sức sống nào.
Anh tựa vào cửa, trong ánh mắt sâu sắc xẹt qua một chút mất mác và lạnh lẽo, đi tới trước sofa, suy sụp ngồi xuống, mặc cho người mình chìm vào trong ghế sofa.
Cô không ở nhà.
Hai đứa bé, chắc là ngủ rồi.
Nhưng mà, trong nhà thiếu một người, thì không còn hoàn chỉnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, anh ngồi trên ghế sofa, một chút cũng không muốn nhúc nhích.
Thường xuyên nhìn màn hình đi động, tin nhắn cũng được, thư thoại cũng được, điện thoại cũng được, cái gì cũng không có.
Người phụ nữ này, lạnh lùng bỏ qua anh như thế?!
Cho nên, vì anh gác điện thoại trước, nên cô tức giận?
Cô tức giận, cho nên không quan tâm anh, phải không?
Nếu đúng như thế, vì sao cô không nghĩ, tại sao anh cúp điện thoại của cô?
Cô vừa về, thì đã lại xoay người đi làm tiếp.
Còn anh thì sao.
Cô muốn bỏ rơi anh như thế sao?
Cả người Mộ Nhã Triết chìm vào trong ghế sofa, nhưng mà nghĩ một lát, vẫn quyết định gọi điện thoại cho cô.
Bấm số, reo thật lâu, vậy mà không ai nghe.
Mộ Nhã Triết lại gọi tiếp, lúc này lại nhắc nhở tắt điện thoại.
Trong lòng anh lập tức nổi lên một chút bất an, sao lại nhắc nhở tắt máy?!
Có lẽ nào, đã xảy ra chuyện không?
Anh nghĩ tới đây, đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, lập tức muốn ra cửa.
Trước khi ra ngoài, anh đến phòng nhìn thoáng qua, nhận hai đứa bé đã ngủ say, mới yên tâm đi.
...
Tổ phim dừng chân trong một khách sạn ở Trường quay Hoành Điếm*, bao ba tầng, cho minh tinh và nhân viên công tác ngủ lại.
*Trường quay Hoành Điếm là nơi để quay phim cổ trang ở tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hiện nay, đây là trường quay rộng nhất thế giới.
Vân Thi Thi vừa xuống xe, thì nhìn thấy cửa khách sạn có mấy chiếc xe.
Tần Chu nâng valy, mang cô đến phòng của cô, đẩy cửa ra, mới vừa mở đèn lên, mùi nấm mốc trong phòng, xộc thẳng vào mũi khiến Tần Chu nhăn mặt.
Phòng rất nhỏ, một phòng ngủ, dùng cho nghệ sĩ nghỉ ngơi, một phòng sách nhỏ, cho nghệ sĩ ôn kịch bản, thêm một phòng vệ sinh, xem như tiêu chuẩn.
Chỉ là...
Tần Chu nhớ rõ, trước đó anh đã dặn dò tổ phim, muốn phòng lớn một chút.
Tốt nhất là hai giường, bởi vì ngày mai Mộc Tịch sẽ tới, dù sao ở lại tổ phim lâu như vậy, cô cần phải có người chăm sóc chiếu cố.
Nhưng mà trong phòng này, vậy mà chỉ có một chiếc giường 1m5.
Tần Chu nổi giận.
Tình huống gì?
Gọi điện thoại cho nhân viên tổ phim, kêu đến, Tần Chu đứng ngay cửa không ngừng mắng mỏ: "Sao hả? Khi dễ Thi Thi nhà tôi là người mới, mới vào nghề, thì chia cho cô ấy phòng như vậy sao? Nhỏ như vậy? Còn có mùi nấm mốc, nhìn giường đi, đều là bụi bặm! Các người muốn gì?"
Vân Thi Thi thấy Tần Chu nổi giận, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của anh ta.
Tần Chu đè vai cô lại: "Thi Thi, cô đừng ngăn tôi! Giờ tôi không nói, sau này tôi có việc bận rộn, không có mặt trong tổ phim, không biết cô sẽ bị khi dễ như thế nào! Giờ mà không mắng, họ nhớ không lâu!"
Thấy anh nói như vậy, cô cũng không ngăn nữa.
Thấy nhân viên công tác của tổ phim chạy tới, Tần Chu trừng anh ta quở trách một phen.
"Kinh phí... Kinh phí hơi căng!"
Người nọ bị Tần Chu mắng mặt xám mày tro, cúi đầu khom lưng, giải thích một câu.