"Không sao chứ?"
Tần Chu có chút lo lắng, anh nhìn Vân Thi Thi sắc mặt tái nhợt, bộ dáng yếu ớt, có chút không yên đứng lên.
Vân Thi Thi lại lắc đầu: " Không sao. Đến khách sạn nghỉ ngơi một chút liền khỏe thôi!"
Cố Tinh Trạch không sắp xếp lịch quay phim hôm nay, bởi vậy căn cứ kịch bản gốc, tiết mục bắt đầu quay, Vân Thi Thi sẽ vào vai thân phân bạn gái, đến sân bay đón.
Bởi vậy, còn có một tổ quay phim theo chân máy bay của Cố Tinh Trạch, từ lúc anh ta lên máy bay đã bắt đầu quay rồi.
Tần Chu nhéo nhéo lông mày, liền không nghĩ nhiều, nhưng mà xe đoàn làm phim vừa tới sân bay, Vân Thi Thi còn chưa lên xe, liền chỉ cảm thấy trước mắt một trận trời đất quay cuồng, thế giới tối đen, liền ngát xỉu.
"A —— Thi Thi!"
Bên tai, truyền đến tiếng kêu cứu kinh ngạc của Mộc Tịch.
Cái nhìn cuối, thấy Tần Chu mặt hốt hoảng lao về phía cô, liền cái gì cũng không biết.
Lúc tỉnh lại, đã ở trong bệnh viện, mở to mắt, liền thấy trần nhà trắng như tuyết.
Bên tai, là một bác sĩ người nước ngoài đang không ngừng cùng Tần Chu nói gì đó.
Cô từng học qua tiếng Pháp, bởi vậy, nghe hiểu một chút.
Bỗng nhiên nghe được một từ "Ngộ độc thức ăn", cô hơi nhíu mày, suy nghĩ, lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Ngộ độc thức ăn, cô làm sao có thể ngộ độc thức ăn chứ?
Sau khi bác sĩ nhắn nhủ vài lời, liền rời đi.
Tần Chu để Mộc Tịch chăm sóc cô, cũng vội vàng đi.
Vân Thi Thi hỏi là chuyện gì.
"Mộc Tịch, chuyện gì xảy ra? Bác sĩ có nói, tôi bị như vậy là vì sao không?”
Làm sao bỗng nhiên liền té xỉu.
Mộc Tịch nhéo nhéo lông mày, trả lời: "Tần Chu nói, đã chẩn đoán, cô là bị ngộ độc thức ăn, cộng thêm quá mệt mỏi, cho nên nhất thời mới ngất đi."
"..."
Vân Thi Thi run lên nửa ngày.
"Ngộ độc thức ăn?"
Làm sao có thể?
Trên máy bay cô ngoại trừ ăn một cái bánh mì, cũng chỉ uống một chai nước...
Bỗng nhiên, Vân Thi Thi nhíu mày.
Cô nhớ mang máng, mùi vị chai nước kia rất kỳ quái, cô uống một ngụm, liền phát hiện mùi vị có chút kỳ lạ, nhưng cô lại quá khát nước, uống vào mấy ngụm, mới đặt xuống.
Toàn bộ hành trình, bụng cô đều rất không thoải mái, vào phòng vệ sinh mấy lần.
Chẳng lẽ... Là bởi vì chai nước uống này có vấn đề?
Mộc Tịch có chút tức giận hỏi: "Thi Thi, em có nhớ trên máy bay uống cái gì không? Tần Chu hoài nghi là có người hại em."
"Em chỉ ăn bánh mì, uống một chút đồ uống, bánh mì không có vấn đề gì, nhưng là đồ uống thì hương vị có chút là lạ."
Có lẽ người bình thường uống sẽ không ngửi ra mùi lạ kia.
Nhưng mà vị giác cô lại rất nhạy bén, bởi vậy, lập tức liền phát hiện hương vị có một chút kỳ quái.
Vân Thi Thi đem tình huống chi tiết nói với Mộc Tịch.
Mộc Tịch nghe xong, liền không khinh suất.
"Tần Chu đâu?"
"Anh ất đi thăm dò chuyện này. Thi Thi, cô chờ một chút, tôi đem tình huống này nói rõ với tổng giám đốc Tần.”
Nói xong, Mộc Tịch cầm điện thoại di động, đi đến ban công, gọi cho Tần Chu một cuộc, nói rõ tình huống.
"Còn có loại chuyện này?!"
Tần Chu nghe được tình huống này, bỗng nhiên nổi nóng, sau đó liền thở phì phò cúp điện thoại.
Vân Thi Thi truyền nước xong, Mộc Tịch liền đưa cô về khách sạn ngủ một giấc.
Bời vì tình huống không phải rất nghiêm trọng, truyền một chút dịch dinh dưỡng, và chút thuốc, liền xuất viện.
Hôm sau, sáng sớm, Tần Chu liền gõ cửa phòng cô.
Vân Thi Thi đã rửa mặt xong xuôi, mở cửa, Tần Chu liền mang theo một trợ lý nổi trận lôi đình đi đến.
Vân Thi Thi liếc mắt một cái liền nhận ra người trợ lý này.