Tần Chu cảm thấy khó hiểu.
Anh ta thật sự không hiểu, vì sao Tinh Trạch lại si tình với Vân Thi Thi như vậy.
"Cảm giác gì?"
Tần Chu hỏi.
Tinh Trạch híp híp mắt, giống như đang cười: "Cô ấy cho tôi...cảm giác ấm áp."
"Ấm áp?"
"Ừ... nếu sống cùng với cô ấy, nhất định rất có cảm giác của gia đình."
Cố Tinh Trạch dừng một chút, lại nói: "Thứ tôi muốn, trừ cô ấy, ai cũng không thể cho tôi."
"Đừng nghĩ ngợi lung tung, anh sẽ gặp người thích hợp hơn."
Tần Chu đứng dậy, đặt tay lên vai của anh, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Thật ra thì, Tinh Trạch, anh xứng đáng gặp người thích hợp hơn. Từ trước tới nay, anh quá dè dặt, không muốn tiếp xúc với bên ngoài thế giới, nhốt mình trong công việc, mất cảm giác, kỳ thật... Anh hẳn là có được người càng thích hợp với anh hơn."
Cố Tinh Trạch nhíu, vẫn không nói gì.
Tần Chu thở dài một tiếng.
Lúc anh ta vào nghề không bao lâu, đã bắt đầu đi cùng Cố Tinh Trạch rồi.
Cố Tinh Trạch vào nghề mười năm.
Anh ta vào nghề mười một năm.
Mười năm này, anh ta cũng không rõ ràng, cuối cùng là anh ta giúp Cố Tinh Trạch thành công, hay là Cố Tinh Trạch giúp mình thành công.
Theo anh ấy mười năm, cảm xúc nhiều nhất với Tinh Trạch của Tần Chu, là đau lòng.
Lần đầu gặp Tinh Trạch, là ở hội nghị cấp cao của công ty.
Tinh Trạch bước vào giới diễn viên nghệ sĩ, là vì có một lần ở đầu đường nước Mĩ, được người ta nhìn trúng, mời vào công ty, bị lừa gạt, ký hợp đồng.
Nghiêm khắc mà nói, Tần Chu là người đại diện thứ hai của anh ấy.
Khi đó Tần Chu mới hai mươi tuổi, từ trợ lý bay lên thành người đại diện, coi như là mới vào nghề.
Lần đầu nhìn thấy Cố Tinh Trạch, cảm giác đầu tiên là, khí chất của người thiếu niên này thật là ngạo mạn, ngồi trước bàn, mấy lãnh đạo vây quanh anh, cợt nhả, ánh mắt như đang nhìn một cây rụng tiền.
Mà anh lại không nói một lời nào, sắc mặt lạnh lùng, trong ánh mắt không có tình cảm.
Lúc đó, sự nghiệp diễn xuất trong nước không mạnh, khi đó thần tượng Hồng Kông và thần tượng Nhật Hàn rất nổi tiếng.
Cố Tinh Trạch giống như một mảnh ngọc thượng hạng, mặc dù chưa được gọt giũa, đã hồn nhiên thiên thành, thuộc loại người vừa nhìn một cái, cũng sẽ bị diện mạo đẹp mắt của anh ấy hấp dẫn.
Tiềm lực cực mạnh.
Nhưng mà mãi đến lúc hiểu sâu về anh, mới nhận thức được rằng, sự trong veo và lạnh lùng trên người thiếu niên này, đã thấm vào tận xương tủy.
Anh ấy là con riêng của nhà họ Cố ở thủ đô, là huyết thống của nhà họ Cố, nhưng mặt ngoài, không được nhà họ Cố thừa nhận, lúc tuổi còn rất nhỏ, đã bị lưu đày ra nước ngoài, sống một mình.
Sở dĩ nói là bị lưu đày, là vì lúc Cố Tinh Trạch ở nước ngoài, trừ phí sinh hoạt xa xỉ, cái gì cũng không có.
Không có tình thân, không có người nhà, không có bạn bè.
Mẹ anh đã rời khỏi anh từ rất sớm.
Bởi vậy, có thể nói, từ trước tới giờ Cố Tinh Trạch luôn luôn cô độc.
Cho nên, lần gặp đầu tiên đó, Tần Chu nhìn thấy trong mắt anh ấy sự hiu quạnh và u buồn, cùng tín hiệu ‘đừng tới gần tôi’.
Bình thường ây không nói nhiều, chỉ có lúc trên khán đài, mới đeo mặt nạ lên, miễn cưỡng tươi cười.
Khuôn mặt đẹp trời sinh, giọng hát cuốn hút, album đầu tiên của anh đã gây ra một cơn bão, nổi tiếng trong một đêm.
Vào nghề lâu như vậy, Cố Tinh Trạch là thần tượng chất lượng tốt đáng quý trong Làng Giải Trí, không có tin đồn không tốt nào.
Làng Giải Trí là một chảo nhuộm lớn, dù là ai bước vào tới, cũng sẽ bị ô nhiễm.
Trong vòng luẩn quẩn này, quan hệ nam nữ rất loạn.
Thường xuyên có những bữa tiệc thác loạn.
Nhưng mà đời sống riêng của Cố Tinh Trạch lại vô cùng sạch sẽ, bên người không có một người phụ nữ nào, lạnh lẽo nhạt nhẽo.