"Hu hu hu..."
Cô ta cảm thấy quá oan ức, vì vậy bật khóc lên.
Lâm Chi quắc mắt trừng trừng: "Còn khóc nữa hả? Cô còn có mặt mũi mà khóc hả?"
Dứt lời, cô ta đẩy Tiểu Linh đến trước mặt Vân Thi Thi: "Khóc cái gì mà khóc, còn không mau giải thích rõ ràng cho Vân Thi Thi đi!"
"Hu hu hu... Thật xin lỗi! Thật xin lỗi..."
Tiểu Linh không thể làm gì khác, chỉ đành khóc sướt mướt nhận lỗi.
Vân Thi Thi vẫn lạnh lùng, vẻ mặt không đổi nhìn đôi chủ tớ cực phẩm trước mắt, trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ Tiểu Linh là bị Lâm Chi lợi dụng.
Thế nhưng Lâm Chi diễn trò, Tiểu Linh cũng cam tâm tình nguyện chịu tiếng xấu, vì vậy bọn họ cũng không thể nói gì.
Lâm Chi thấy Vân Thi Thi vẫn lạnh mặt thì cho Tiểu Linh thêm một cái bạt tai nữa: "Giải thích như vậy là xong sao? Không có chút thành ý nào cả! Quỳ xuống nhận lỗi! Phải làm cho tới khi người ta chịu tha thứ mới được dừng lại!"
Tiểu Linh nghe vậy, mặc dù trong lòng không muốn nhưng vì bị Lâm Chi ép nên không thể quỳ xuống dập đầu "cốp cốp cốp" mấy cái liên tục.
Mỗi lần đầu đụng xuống đất đều tạo ra âm thanh vang dội.
"Thật xin lỗi, tôi sai rồi..."
"Thật xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tôi..."
"Thật xin lỗi, tôi biết tôi sai rồi..."
...
Lâm Chi khoanh tay đứng một bên, dáng vẻ như bà hoàng hậu độc ác, hài lòng nhìn Tiểu Linh dập đầu xuống đất.
Vân Thi Thi thấy cô ta như thế, nghĩ sao cũng thấy thật ghê tởm.
Rõ ràng là do cô ta bày mưu đặt kế, cuối cùng lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người khác.
Cứ như thể chuyện này không liên quan gì đến mình.
Nghĩ đến Lâm Chi kia thế mà lại dám sai người đến phòng thay đồ của cô để chụp ảnh, thật may là không thành.
Chỉ cần nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra nếu Lâm Chi thực hiện được ý đồ này thôi cũng đủ khiến người ta không rét mà run.
Vân Thi Thi cũng tự trách mình đã quá sơ suất.
Vậy mà lại không phát hiện ra có người chụp lén lúc mình thay đồ.
Làng giải trí không thiếu những người lòng dạ độc ác như vậy, sử dụng vô số thủ đoạn để hãm hại người khác.
"Được rồi, đừng đứng trước mặt làm tôi chứng mắt nữa, tôi sẽ không tha thứ cho các người đâu."
Vân Thi Thi quẳng ra một câu như vậy.
Lâm Chi biến sắc, lập tức hỏi: "Thi Thi, cô nói vậy là có ý gì? Cái gì gọi là "sẽ không tha thứ cho các người"?"
"Lời này của tôi có ý gì, không phải trong lòng cô rõ nhất sao?" Vân Thi Thi hừ lạnh một tiếng: "Từ xưa đến nay, kẻ tiểu nhân thì không đáng được tha thứ. Hôm nay tôi bỏ qua cho các người, không có nghĩa tôi là quả hồng mềm để mặc cho các cô bắt nạt! Lần sau còn xảy ra chuyện này nữa, tôi sẽ tố cáo thủ đoạn của các người với giới truyền thông."
"Cô..."
Lâm Chi trợn mắt lên, nhưng khóe mắt nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Tần Chu và Mộ Nhã Triết thì sợ hãi, chỉ có thể nén lại lửa giận trong lòng.
"Nhưng mà có chuyện tôi phải nói cho rõ ràng! Chuyện này không phải tôi sai Tiểu Linh làm! Vân Thi Thi, cô cũng không cần phải chỉ bóng nói gió, không có chứng cớ thì đừng có nghi thần nghi quỷ! Tôi cây ngay không sợ bóng nghiêng, cho dù cô có nói thế nào thì tôi cũng không thẹn với lương tâm!"
Dứt lời, cô ta xoay người, đá Tiểu Linh một cái: "Còn quỳ đó làm gì? Mau đứng dậy!"
Tiểu Linh khóc sướt mướt đứng lên, ngầm oán hận trừng mắt nhìn Vân Thi Thi một cái, vội vàng chạy theo Lâm Chi.
Vân Thi Thi hoàn toàn hết chỗ nói.
Đã từng gặp qua da mặt dày, lại chưa từng thấy ai da mặt dày đến như vậy!
Mộ Nhã Triết đi đến trước mặt Vân Thi Thi, đánh giá cả người cô từ trên xuống dưới một lượt, nhíu mày trách cứ: "Tại sao lại vô ý như vậy chứ? Để cho người ta thừa cơ hãm hại?"
Vân Thi Thi thè lưỡi: "Em không để ý thôi!"
"Pằng!" Mộ Nhã Triết chĩa ngón trỏ vào mi tâm cô như tư thế chĩa súng: "Cô gái ngốc nghếch!"