Dương Mị là người rất tham hư vinh, mới đầu cô ta tưởng người tranh vai diễn với mình chính là Nhan Băng Thanh, thế thì không gì đáng trách. Bất luận là nhan sắc hay khả năng, cô ta cũng không sánh bằng.
Song khi biết được người thay thế cô ta là một người mới chưa từng có kinh nghiệm, Dương Mị tất nhiên không khỏi thấy bất công.
Cô ta biết được tiệc rượu đêm nay, Vân Thi Thi cũng sẽ trình diện, bởi vậy cô ta muốn đích thân phải xem người mới này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Nhưng khi nhìn thấy Vân Thi Thi bằng da bằng thịt, cô ta bỗng nhiên không thốt nên lời. Cũng dễ hiểu tại sao Lâm Phượng Thiên quyết tâm chọn cô ấy.
Lúc này Vân Thi Thi đang mặc một bộ váy trắng đứng ở trước mặt cô, phảng phất khí chất tựa như nhân vật từ nguyên tác trong tiểu thuyết bước ra.
Cô ta cảm thấy, Thi Thi diễn Doãn Hạ Thuần rất thích hợp.
Vân Thi Thi lập tức liền nghe ra trong lời nói của cô ta có mùi thuốc súng, khẽ mỉm cười nói: "Được Lâm đạo diễn nâng đỡ, Thi Thi có chút sợ hãi."
"Hừ? Sợ hãi?”Dương Mị cười lạnh nói, “Cô không cần sợ hãi. Làng giải trí này, không đơn giản như cô tưởng tượng vậy đâu. Đừng tưởng rằngchỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp ấy là có thể tự đắc. Nghề diễn, nếu chỉ có tướng mạo mà không có kỹ năng diễn xuất, sớm muộn cũng sẽ bị đào thải."
Vân Thi Thi nghe vậy, lại không hề sợ hãi, vẫn giữ nụ cười điềm nhiên. "Cảm ơn chị Mị đã dạy bảo, Thi Thi xin ghi nhớ."
"Chị Mị, hóa ra cô ở đây."
Lý Cửu Hiền bưng chén rượu chậm rãi bước đến, song khi anh ta trông thấy đứng trước mặt Dương Mị là Vân Thi Thi với nụ cười thanh nhã để lộ lúm đồng tiền, ánh mắt hơi kinh ngạc.
Vân Thi Thi?
Lý Cửu Hiền đã nghe nói qua tên cô.
Khi thông tin về bộ phim ”Quả trám” này được tiết lộ, quản lý của anh ta là người đầu tiên đề cử anh diễn vai nam chính, nhưng mà cuối cùng lại bị rơi xuống vai nam thứ.
Bây giờ sự nghiệp của anh ta đang khởi sắc, một bộ phim điện ảnh thanh xuân là sự lựa chọn tốt nhất để củng cố nhân khí, nếu như đổi lại là phim khác, nếu là vai nam thứ anh ta bất luận như thế nào cũng sẽ không nhận.
Nhưng bộ phim lại do đạo diễn Lâm Phượng Thiên thực hiện, cho dù chỉ là một vai nhân vật khách mời, anh ta cũng sẽ nhận.
Lúc trước chỉ gặp qua Vân Thi Thi tại buổi phỏng vấn thử vai, nhưng mà bây giờ nhìn thấy người thật, lại đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
"Cô chính là... Vân Thi Thi?”Lý Cửu Hiền nhìn thấy cô, ánh mắt khó nén được vẻ kinh diễm.
"Ừm, chào anh.”Vân Thi Thi mỉm cười, nhưng trong lòng lại âm thầm lúng túng oán thầm: Người đàn ông này là ai?
Ngày thường cô vốn không quá chú ý đến làng giải trí, bởi vậy thường xuyên lẫn lộn tên của các ngôi sao.
Lý Cửu Hiền là diễn viên trẻ mới nổi lên gần đây, cũng khó trách cô không biết.
...
Vân Na đi theo Hà Lăng Tương tiến vào hội trường, gấp gáp không chờ đợi đi theo anh gặp qua mấy vị đạo diễn, có vị đạo diễn từng làm phim Hollywood, đồng thời gặp qua vị đạo diễn từng được đề cử giải vàng Liên hoan phim nước Áo.
Đối với những tình huống như vậy, mặc dù Hà Lăng Tương không cho phép cô mở miệng trong bất cứ trường hợp nào, trong lòng cô vẫn kích động không thôi.
Xem ra Hà Lăng Tương này quan hệ cũng không ít nha, nếu là có thể tiến cử cô ta cho một trong những vị đạo diễn này, ngày cô ta nổi danh cũng coi như ở trong tầm tay rồi.
Trong lòng Vân Na lại nhảy cẫng lên, không khỏi kích động.
Hà Lăng Tương kéo cô ta qua một bên: "Chị gái cô đâu?"
"A...”Cô che miệng kinh hô, hiển nhiên đã quên khuấy mất chuyện này.
Hà Lăng Tương ánh mắt có chút nguy hiểm: “Việc tôi đã dặn dò cô, cô sẽ không quên chứ!"
"Không, tôi chỉ là..."
"Cô yên tâm, chỉ cần cô giúp tôi, việc hứa hẹn sự nghiệp của cô, tôi sẽ tuyệt đối không nuốt lời.”Hà Lăng Tương ngữ khí có chút không kiên nhẫn.
Vân Na liên tục gật đầu, ngắm nhìn bốn phía, chợt phát hiện ra tung tích của Vân Thi Thi."Hà dẫn viên, tôi thấy chị ấy rồi!"
"Đi."
Hà Lăng Tương bưng ly rượu đỏ trên bàn, nhếch miệng lên cười tà, hướng về phía Vân Thi Thi đi đến.