Vân Thi Thi mờ mịt lắc đầu: "Không biết!"
Cô có chút không hiểu rõ dụng ý trong lời nói của Tần Chu.
Lại nghe anh nói: "Em không biết chính là bởi vì nó chỉ là cà phê bình thường, không hề có danh tiếng!"
"...?"
Tần Chu bỗng nhiên nói: "Như vậy, chúng ta bắt đầu làm một ví dụ, giả như có một ngày, Tinh Trạch tự nhiên tới tiệm cà phê này, gọi một cốc, chụp một tấm ảnh rồi đăng lên weibo của anh ta, cứ như vậy, ly cà phê này sẽ được rất nhiều người chú ý đến, đúng chứ?"
"Đúng là như vậy!"
"Đây chính là hiệu ứng người hâm mộ! Chỉ đơn giản là một tấm ảnh, người hâm mộ sẽ chú ý tới tiệm cafe đó, thậm chí vì hâm mộ mà tới tận nơi, muốn thưởng thức hương vị mà nam thần mình uống, tiệm này chắc chắn sẽ nổi tiếng."
Vân Thi Thi bỗng nhiên hiểu ra ý tứ của Tần Chu.
Tần Chủ tiện đà giải thích: "Có thể, người hâm mộ của Cố Tinh Trạch trong khoảng thời gian này sẽ ôm rất nhiều địch ý với em. Nhưng cũng theo đó, bọn họ sẽ chú ý tới em, nếu em làm đủ tốt, cũng sẽ hiện lên trong mắt những người này, dần dần thay đổi đi cảm giác của họ đối với em. Còn nếu không, nếu em mất đi cơ hội lần này, liền sẽ chẳng có ai biết em, chú ý đến em. Ngành giải trí này thì vốn đã đông đúc, em lại là một người mới, cho tới một ngày sẽ chẳng còn ai biết tới em nữa."
Dừng một chút, anh bổ sung nói: "Cho nên, cái gọi là đồn thổi lên, bất quá là một cách khác để người xem chú ý tới em, cũng cho em một cơ hội để biểu diễn mình, hiểu chứ?"
Vân Thi Thi gật đầu: "Em hiểu!"
Tần Chu cầm vai cô, trầm giọng nói: "Nghe này Thi Thi, hầu hết thời gian, người nghệ sĩ cũng giống một món hàng thượng phẩm, cần được kinh doanh, đóng gói! Đạo lý này, em nên hiểu lấy! Cho nên sau này, mệnh lệnh anh đưa ra đều phải làm cho tốt. Yên tâm, anh sẽ không hại em đâu."
Vân Thi Thi trầm mặc một lúc lâu, lập tức chậm rãi gật đầu: "Em hiểu, Tần Chu! Sau này em sẽ phối hợp tốt với anh!"
"Tốt!"
Tần Chu lúc này mới gật đầu cười, giơ tay lên xoa đầu cô, vỗ nhẹ một cái, có chút giống như đang nhìn đứa học trò cưng của mình.
"Thi Thi, một số lúc, em thực sự rất thông minh, nói mấy chuyện này cũng không cần nói nhiều lần, tính giác ngộ rất cao!"
Sau khi rời khỏi công ty, trong đầu của Vân Thi Thi vẫn luôn vang lên câu nói của Tần Chu.
Trong ngành này vốn không có gì gọi là công bằng cả, chỉ có cá lớn nuốt cá bé!
Kỳ thực trong lòng cô, rất không muốn làm những chuyện như vậy với Cố Tinh Trạch, nguyên nhân là nếu để anh biết được mình quấy nhiễu, nói những điều không có thật, lợi dụng anh để tạo scandal, đạt được mục đích của bản thân... Có khiến người ta cảm thấy khinh thường.
Nhưng mà dường như, đây chính là quy tắc, nếu không đi theo, lập tức sẽ gặp phải nguy hiểm.
Như vậy cô liền tạm thời buông xuôi những suy nghĩ này, theo lời của Tần Chu đi làm việc cho tốt.
Vân Thi Thi vừa mới ra khỏi công ty, tài xế còn chưa kịp tới.
Chuông điện thoại bỗng vang lên.
Cô nhận điện thoại, đầu kia truyền tới một âm thanh vô cùng mê người: "Bảo bối, đang ở đâu?"
Âm thanh trầm thấp, lại có chút gì đó ấm áp khó tả!
Vân Thi Thi kinh ngạc, chợt nhìn vào dãy số đang gọi tới, là một dãy số hoàn toàn xa lạ.
Cô cảnh giác hỏi: "Anh là ai?"
Đầu kia im lặng một lúc, ngay sau đó truyền tới âm thanh u oán oan ức: "Chị, chị cũng thật vô tình quá rồi! Không nghe ra được giọng của Tiểu Kiệt sao..."