Trước giờ mẹ đã chịu quá nhiều cực khổ rồi!
Cho nên cậu hy vọng mẹ có thể sống hạnh phúc hơn một chút!
Nghĩ tới đây, cậu lại có chút không cam lòng mà nói: "Mẹ vẫn còn quá trẻ! Mới 24 tuổi, thế nhưng đã phải chịu quá nhiều khổ cực. Con thấy cuộc đời rất không công bằng, con không cam lòng!"
Nói tới đây, cậu liếc xéo Mộ Nhã Triết một cái, hỏi: "Cha định khi nào thì cử hành hôn lễ với mẹ con?"
"Còn chưa nghĩ ra." Mộ Nhã Triết nói.
""Vẫn còn chưa chuẩn bị xong sao?" Hữu Hữu dường như rất bất mãn với câu trả lời vừa rồi.
""Cũng không phải." Mộ Nhã Triết dừng xe trước đèn đỏ, quay đầu lại, trịnh trọng trả lời: "Là còn chưa nghĩ ra, nên chuẩn bị một hôn lễ như thế nào mới có thể coi là hoàn mỹ."
Lúc trước, anh cảm thấy hôn lễ không cần quan trọng hình thức.
Có lẽ là vì lúc đó không hề nghĩ rằng sẽ có một người khiến anh thật sự muốn tính toán xem phải tổ chức hôn lễ như thế nào mới đủ lãng mạn và hoàn hảo.
Nhưng mà hiện giờ, anh lại không ngừng tưởng tượng về hôn lễ của anh và Vân Thi Thi!
Dường như đàn ông không có nhiều tế bào lãng mạn như phụ nữ.
Thật ra cũng không phải hoàn toàn là như vậy.
Đàn ông thật sự không hiểu lãng mạn sao?
Cũng không phải.
Mộ người đàn ông không hiểu lãng mạn, chẳng qua là vì người kia của anh ta còn chưa xuất hiện mà thôi.
Hữu Hữu nghe vậy thì vừa vui mừng vừa có chút chua xót.
Có chút cảm giác không nỡ!
"Con có phần không muốn gả mẹ cho cha!" Cậu thì thầm nói ra suy nghĩ trong lòng.
Mộ Nhã Triết chau mày.
Thằng nhóc này...
Mẹ của cậu gả cho anh, sao cậu lại làm ra cái bộ mặt như thể vô cùng phiền muộn vậy chứ!
Cái vẻ mặt phiền muộn giống như một người cha già chuẩn bị gả con gái cưng ra ngoài vậy, vừa không nỡ lòng vừa ai oán...
Lý Hàn Lâm đã từng nói, cách thức mà Vân Thi Thi và Hữu Hữu ở cạnh nhau, từ một khía cạnh nào đó thì là hai mẹ con chung sống với nhau, nhưng mà sau lưng Vân Thi Thi, Hữu Hữu có một mặt không muốn để người khác biết, Hữu Hữu đối xử với mẹ mình giống như một người cha đối với con gái vậy.
Thật giống như đảo lộn luân lý vậy.
Mộ Nhã Triết kéo căng khóe môi. Đúng vậy, chính là cảm giác này.
Hữu Hữu giống như một người cha già không nỡ gả con gái ra ngoài.
Khi anh vẫn đang cảm thấy không được tự nhiên thì "người cha già Hữu Hữu"" lại than thở cất tiếng: "Con bỗng dưng cảm thấy thật là không công bằng."
""Không công bằng?"
""Đúng vậy! Con cảm thấy cha được lợi quá rồi. Mẹ con xinh đẹp như hoa, hiền lành lương thiện, người muốn theo mẹ con chắc là phải xếp hàng dài trước cửa, dựa vào cái gì mà lại để cho cha dễ dàng có được như vậy chứ!"
Hữu Hữu càng nói càng tỏ ra oán giận, kiêu ngạo hừ một tiếng: "Ngay cả theo đuổi cũng không có! Không được, không thể để cha dễ dàng qua ải như vậy được!"
"..."
""Cha, con không thể dễ dàng gả mẹ cho cha như vậy được! Như thế thì lợi cho cha quá!"
Mộ Nhã Triết ngơ ngẩn nói: "Tại sao chứ...."
""Cha nói xem, cha vô duyên vô cớ mất tung mất tích sáu năm, bây giờ đột nhiên xuất hiện, ngay cả quá trình theo đuổi cũng không có, dựa vào cái gì mà đòi cưới mẹ con chứ?"
Mộ Nhã Triết lại có cảm giác thằng nhóc này tính toán như vậy thật đáng yêu. Anh thấy cậu nghiêm túc gõ gõ ngón tay theo nhịp thì không khỏi nhíu mày hỏi: "A...? Còn có điều kiện nữa sao?"
"Đương nhiên rồi!" Hữu Hữu thản nhiên nói: "Cha không theo đuổi mẹ, ngay cả thư tình, hẹn hò, yêu đương, tất cả những chuyện này đều không có! Hừ, không công bằng."
""..."
Mộ Nhã Triết phát ngốc luôn rồi.
""Cha nhớ rất rõ, cha và mẹ con đã từng hẹn hò."