Cung Kiệt cúp điện thoại, mua một ly trà sữa, ngồi lên xe.
"Thi Thi, uống trà sữa không?"
Cung Kiệt đưa ly trà sữa qua, dịu dàng cười một tiếng, cặp con ngươi trong suốt như thủy tinh, xinh đẹp mê người.
Vân Thi Thi đưa tay nhận lấy ly trà sữa, thậm chí quên nói cám ơn, trên mặt vẫn còn có chút ngây ngốc, vẫn còn hơi kinh ngạc trong lòng.
Những chuyện trước mắt, giống như trong mơ vậy, bây giờ cô vẫn còn không nhịn được mà hoài nghi, rốt cuộc là mình đang nằm mơ hay là đang ở thực tại!
Cô vẫn cứ ngây ngốc như vậy, đầu óc mơ hồ, chỉ vì cô không thể nào ngờ được, người cô luôn nhung nhớ suốt mười mấy năm, lại giống như một thiên thần, từ trên trời giáng xuống trước mắt cô!
Vì vậy, lúc Cung Kiệt lên xe ngồi, cặp mắt cô không hề chớp mà nhìn chằm chằm anh, nhìn chăm chú đến xuất thần, thật lâu không hề nháy mắt.
Trong lòng cô có chút sợ hãi, sợ nếu cô chớp mắt một cái, người đang ngồi sờ sờ trước mặt cô sẽ tan biến đi mất!
Thật không thể tin nổi!
Hình ảnh mười mấy năm trước, hiện rõ mồn một trước mắt.
Đoạn ký ức phủ đầy bụi đó chợt tìm về, thoáng hiện trước mắt cô.
Mộ Kiệt là em trai song sinh của cô, là thai long phượng, cô là chị gái, anh là em trai.
Trong trí nhớ của cô, ngoại trừ nụ cười má lúm đồng tiền dịu dàng của Mộ Khuynh Thành, phần lớn, chính là dung nhan nghịch ngợm khả ái của Mộ Kiệt.
Mộ Kiệt ra đời sau cô khoảng mười mấy phút đồng hồ.
Hai người họ một trước một sau lần lượt ra đời, hơn nữa Mộ Kiệt lớn lên rất khỏe mạnh, ngay từ lúc còn nhỏ đã cao hơn cô mấy centimet, vì vậy, anh rất ít khi gọi cô là chị, hầu như là mỗi lần anh đi theo sau lưng cô đều gọi cô là "Thi Thi" như vậy!
"Thi Thi, chơi với Tiểu Kiệt đi!"
"Thi Thi, Tiểu Kiệt không ngủ được, kể chuyện cổ tích cho Tiểu Kiệt nghe đi, có được không?"
"Thi Thi, sao lại khóc nhè vậy? Có phải có ai khi dễ Thi Thi không, nói Tiểu Kiệt biết đi, là ai khi dễ Thi Thi, Tiểu Kiệt sẽ thay Thi Thi dạy dỗ tên đó!"
Cô hết lần này đến lần khác sửa lại cách gọi cho anh, uy hiếp cũng có, lừa gạt cũng có, nhưng ngay từ nhỏ vẫn không sửa được, mà anh lại còn chất vấn cô: "Không phải Thi Thi chỉ ra đời sớm hơn Tiểu Kiệt có mấy phút thôi sao, tại sao Tiểu Kiệt phải kêu Thi Thi là chị cơ chứ?"
Cho đến bây giờ, mỗi khi cô nhớ lại Mộ Kiệt lúc còn nhỏ, nhớ khuôn mặt nhỏ nhắn không bằng lòng của anh, Vân Thi Thi lại không nhịn được mà phì cười.
Vậy mà hôm nay, em trai của cô, đã trưởng thành rồi.
Nhớ lúc còn nhỏ, anh ở sau lưng cô tập tễnh bước đi, mà bây giờ đã cao lớn một mét chín, anh tuấn đẹp trai, đã là một người đàn ông vô cùng mạnh mẽ.
Gương mặt kia vốn là trắng trẻo non nớt, vậy mà bây giờ lại càng trở nên thâm thúy tinh xảo, tuấn mĩ như điêu khắc.
Trong trí nhớ của cô, đó là một khuôn mặt khả ái tròn trịa, bây giờ, đã trưởng thành rồi, gương mặt cũng trở nên khôi ngô tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, mũi cao môi mỏng, toát lên một phong thái lạnh lùng sắc bén.
Mái tóc nhuộm màu bạc dài đến chiếc cằm thon gọn, bay lất phất trong gió.
Trong lòng Vân Thi Thi có chút tiếc nuối, cô cảm thấy đáng tiếc, bởi vì suốt thời gian qua không được ở bên cạnh làm bạn với anh, cùng anh lớn lên, lại bỏ lỡ nhiều hồi ức đối với anh như vậy!
Mặc dù hơi luyến tiếc, nhưng cũng may là trời cao có mắt, ít nhất trong cuộc đời này, hai người họ lại được gặp nhau một lần nữa.
Cung Kiệt thấy cô cứ nhìn chằm chằm mãi như vậy, khẽ mỉm cười, bỏ xuống dáng vẻ lúc nào cũng cao cao tại thượng của mình, giống như khi còn bé vậy, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô.
Thì ra anh lại cao hơn cô nhiều như vậy.
Vì vậy nên cho dù đang ngồi, cô cũng phải ngẩng mặt lên mới nhìn anh được.
Cung Kiệt thấy vậy hơi khom lưng, đè thấp chiều cao xuống, để anh và cô có thể ngồi ngang nhau mà nhìn thẳng vào đối phương.
Anh biết, cô muốn nhìn anh thật kỹ.
_____________