Trong lòng Tần Chu cực kì chờ mong, lúc nãy anh ta cũng chọn trúng bộ quần áo này, không biết Thi Thi mặc vào, sẽ kinh diễm ra sao?
Vân Thi Thi thay quần áo rất nhanh, Alan lại đưa cô vào phòng trang điểm.
Vốn là Thiệu Đông muốn đi, nhưng Hàn Ngữ Yên nhất định không chịu. Cô ta muốn nhìn, rốt cuộc em gái nhỏ này có cái gì có thể chống đỡ, có thể tôn lên khí thế của bộ lễ phục!
Trang điểm, tạo hình, kết hợp đồ trang sức, giày cao gót... Phụ nữ trang điểm thời gian tuyệt đối không dưới hai ba tiếng, từ lâu Thiệu Đông cùng Hàn Ngữ Yên đã chờ đến mất kiên nhẫn, nhưng Cố Tinh Trạch lại cực kỳ kiên nhẫn ngồi trên ghế salông xem tạp chí thời trang.
Cửa phòng trang điểm bất thình lình mở ra, Vân Thi Thi ưu nhã nhấc làn váy bước ra, liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tần Chu vô cùng kinh diễm khen ngợi, Cố Tinh Trạch đặt tạp chí thời trang trên tay xuống, thì nhìn thấy Alan cũng đang dùng vẻ mặt khen ngợi cẩn thận từng li từng tí đẩy Vân Thi Thi tới trước mặt anh.
"Tinh Trạch, anh xem, có hài lòng không?"
Alan nói, vẫn tấm tắc tán thưởng không ngừng.
"Thật sự không nghĩ đến, cô Vân đây có thể phô bày ra phong thái của bộ quần áo này hoàn mỹ như vậy! Cô Vân là quý cô có khí chất tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy, nếu như nữ sĩ Helen nhìn thấy, chắc chắn cũng sẽ yêu thích!"
Cố Tinh Trạch nhìn Vân Thi Thi, chỉ một lát, ánh mắt không khỏi bị hấp dẫn.
Ở trong giới giải trí nhiều năm, anh cũng coi như duyệt qua vô số người, vậy mà lúc này, vẫn không thể không cảm thán tạo hóa thần kỳ và tuyệt vời.
Đẹp! Đẹp vô cùng!
Vân Thi Thi đứng vịn vào eo, cao quý trang nhã, bộ váy đỏ yêu dã làm tôn lên dáng vẻ thướt tha linh lung của cô, tơ lụa mềm mại bó sát, gợi cảm kiều diễm nhưng không bại lộ, đồng thời điệu thấp bộc lộ ra khí chất quý tộc cao quý cùng nội liễm.
Đây là sự dung hợp nét gợi cảm thần bí phương Đông cùng nguyên tố cao quý trang nhã của Âu Châu, nhà thiết kế hàng đầu, cánh tay hàng đầu, đo ni đóng giày, một chiếc váy thời trang có giá trị không nhỏ. Theo Alan đánh giá, Vân Thi Thi hoàn mỹ tăng thêm giá trị cho bộ lễ phục!
Dù là Cố Tinh Trạch, cũng có chút say đắm, rất lâu không thể dời tầm mắt, cho tới khi mặt Vân Thi Thi hơi nóng lên vì bị anh không kiêng nể gì mà đánh giá.
Alan cười trộm trong lòng. Tuy bình thường cậu ấm thứ hai nhà họ Cố xem ra hơi lạnh lùng, nhưng đến cùng vẫn là đàn ông, huống chi Vân Thi Thi lại hào hoa phú quý như nữ vương, bất kỳ người đàn ông nào sợ là khó có thể chống lại được.
"Rất đẹp!”Cố Tinh Trạch nhìn chằm chằm cô thưởng thức rất lâu, tự đáy lòng đánh giá.
Hai chữ ngắn gọn, nhưng không giấu được kinh diễm.
Vân Thi Thi cười nhạt, cũng không bởi vì được anh đánh giá mà quá đắc chí, vẫn mỉm cười khéo léo, tiếp theo liền nhìn Tần Chu, ánh mắt tôn trọng mà lễ phép hỏi ý kiến anh ta.
Tần Chu càng chịu khó gật đầu. "Đẹp, rất đẹp! Tốt tốt tốt, rất đẹp! Thi Thi, cô đẹp như thế, tôi cạn lời!"
"Cảm ơn!”Vân Thi Thi nở nụ cười, ưu nhã xoay người, nhìn mình trong gương, lại hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt nóng bỏng bên cạnh.
Thiệu Đông không nghĩ tới, lại có một người phụ nữ đẹp phi thường như vậy.
Giờ khắc này, tất cả sự chú ý của anh ta đều bị cô hấp dẫn!
Bộ quần áo này rất đẹp, nhưng càng đẹp hơn chính là, khí chất cao quý mà nội liễm của Vân Thi Thi, khiến cho bất kỳ người đàn nào cũng bị mê hoặc! Và anh ta, cũng không ngoại lệ!
Hàn Ngữ Yên ở một bên đỏ mắt nhìn, đố kị trong lòng phụ nữ vô cùng mãnh liệt, cô ta lại là một con chim công kiêu ngạo, vốn dĩ kiêu ngạo giương cánh, đang nhìn thành trì lãnh địa của mình bị tấn công chiếm đóng, trong lòng làm sao có thể cam tâm.
Vốn cô ta là tiêu điểm toàn trường, nhưng mà bây giờ, bên trong phòng biểu diễn lại không có một người nhìn cô ta!