Vân Thi Thi cong môi cười một cái, rót cho Tiểu Dịch Thần một ly nước, để lên ngăn tủ bên cạnh cậu.
Tiểu Dịch Thần vừa cầm lên đã nhanh chóng nhấp một hớp, đôi môi vừa mới chạm vào nước nóng, lập tức kêu lên.
"Thật là nóng!"
Vân Thi Thi hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Nóng lắm không? Tiểu ngu ngốc, con không đợi nó nguội rồi uống sao?"
Tiểu Dịch Thần chán nản phát hiện, mẹ mới vừa gọi "tiểu ngu ngốc" thật là thuận miệng!
Chẳng lẽ cậu thật sự rất ngu ngốc sao?
Mộ Dịch Thần nhìn về nơi xa!
Nước mắt chảy thành sông....!
"Trong miệng nóng quá, mẹ thổi thổi!" Tiểu Dịch Thần giống như một đóa hoa xinh đẹp, vô tội chớp chớp mắt, làm nũng với Vân Thi Thi.
Dường như cậu đã quên, lúc huấn luyện thực chiến, đừng nói là bị bỏng nước sôi, bị nhốt trên nền tuyết, dưới tình huống cạn nước hết lương thực, cậu còn trực tiếp nắm một nắm tuyết dưới đất, cho vào trong miệng!
Vậy mà đến chỗ của Vân Thi Thi, cậu lại mất hết toàn bộ oai phong lẫm liệt của mình, mềm nhũn giống như một nụ hoa mảnh mai, làm người ta yêu thích!
Vân Thi Thi lập tức đau lòng nâng mặt cậu lên, nhẹ nhàng thổi một bên môi nóng đỏ của cậu.
"Chắc là nóng lắm, bảo bối, có rát không?" Vân Thi Thi vô cùng đau lòng.
Mộ Nhã Triết ở một bên lạnh lùng xen vào: "Con mới không có yếu đuối như vậy!"
Tiểu Dịch Thần nghe xong, ủy khuất chui vào trong ngực Vân Thi Thi, dùng ánh mắt khiêu khích bắn về phía Mộ Nhã Triết!
Đáy lòng Mộ Nhã Triết bốc lửa.
Tiểu tử này, rõ ràng là đang gây hấn với anh!
Vân Thi Thi trợn mắt nhìn anh: "Anh thử bị bỏng xem? Chỉ biết nói xạo!"
Mộ Nhã Triết: "..."
"Đúng vậy đúng vậy! Cha chỉ biết nói xạo, tuyệt đối không đau lòng, hừ!" Tiểu Dịch Thần cũng quạt gió thổi lửa theo.
Gương mặt Mộ Nhã Triết hoàn toàn lạnh đi, giống như có một lớp tuyết rét đậm phủ lên mặt anh, làm người ta run lên.
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân chậm rãi.
Ngay sau đó, cửa phòng bệnh chậm rãi mở ra.
Mộ Thịnh mặt đồng phục bệnh nhân, đứng ở cửa, cánh cửa vừa mở ra, từ chỗ cửa có thể nhìn bao quát cả phòng bệnh, vạt áo ông bay phất phơ, gió vừa thổi qua, quần áo trên người ông ta trở nên trống rỗng, trông ông có vẻ gầy yếu trơ xương.
Ông híp mắt, nhìn về phía giường bệnh, trong nháy mắt hình ảnh ba người kia đang hòa thuận vui vẻ đập vào mắt ông.
Mộ Thịnh nhìn Vân Thi Thi không chớp mắt, không dám phát ra một chút âm thanh nào làm quấy rầy bọn họ, chỉ đứng ở một góc, lẳng lặng nhìn!
Cũng có nghĩa là!
Đối với Vân Thi Thi, ông cảm thấy áy náy từ trong đáy lòng!
Đứa nhỏ này, bởi vỉ ông, mà chịu rất nhiều ủy khuất cùng đau khổ rồi! Nếu không phải vì ông, cả đời này của cô, sẽ rất bình thường, yên bình trôi qua!
Vậy mà hôm nay, bởi vì ông, lại gặp phải nhiều chuyện bất công như vậy!
Mộ Thịnh vừa nghĩ đến đây, đã không cách nào tha thứ cho mình!
Càng đừng hy vọng xa vời, có thể nhận được sự tha thứ của cô!
Tiểu Dịch Thần ngẩng đầu, đột nhiên nhận ra, trước cửa phòng bệnh có một người đang đứng, mở to mắt nhìn lại, thì thấy Mộ Thịnh đang đứng ở cửa, không khỏi ngẩn người.
"Ông..."
Câu vô thức kêu lên.
Vân Thi Thi ngẩn ra, không khỏi nhìn theo tầm mắt của cậu nhìn về phía sau lưng, vừa thấy Mộ Thịnh, sắc mặt lập tức chuyển thành lạnh nhạt!
"Tại sao lại là ông?"
Trong giọng nói lộ rõ sự lãnh đạm và xa cách, đương nhiên là rất kháng cự sự có mặt của ông!
Mộ Thịnh vừa thấy cô quay đầu lại nhìn mình, ánh mắt và sắc mặt lạnh lùng như vậy, nhất thời cảm thấy mất tự nhiên!