Bao nhiêu người hy vọng con gái, sau cùng lại sinh con trai.
Có vài điều, càng muốn, thì càng không thể có.
Sinh trai sinh gái, nhìn duyên phận, chứ không phải muốn gì, thì có đó!
Mộ Nhã Triết buông mắt, đánh giá khuôn mặt đỏ bừng của Vân Thi Thi, không khỏi cười, nhịn không được hôn lên khuôn mặt mềm mại của cô.
"Sao nào, không muốn?"
Vân Thi Thi sẳng giọng: "Anh đừng làm loạn!"
Mộ Dịch Thần vừa thấy hai người thân thiết như thế, lập tức thẹn thùng che mắt lại, nhưng mà đồng thời, các ngón tay mở ra một khe hở, nhìn lén từ giữa kẽ tay.
Đáy lòng Mộ Nhã Triết cười thầm, nhóc con này, đừng nhìn có đôi khi mặt ngoài thì ngốc ngốc đáng yêu, trên thực tế, có đôi khi vô cùng gian xảo!
Hai cha con yên lặng liếc nhau một cái, ánh mắt lặng lẽ giao chiến.
"Cha ơi, cha mới vừa lặng lẽ nói cái gì với mẹ vậy?"
Mộ Nhã Triết hừ một tiếng, môi mỏng quyến rũ khi đóng khi mở, bật ra hai chữ: "Bí mật!"
Tiểu Dịch Thần tức giận, phồng má, thở phì phì trừng anh.
Vân Thi Thi bị dáng vẻ của hai cha con chọc cười.
Đúng là một đôi dở hơi!
Trong lòng cô âm thầm nghĩ, cảm thấy được thú vị!
Mộ Dịch Thần thấy Vân Thi Thi cười trộm, lập tức quay đầu quăng cho cô ánh mắt ấm ức: "Mẹ, cha bắt nạt con..."
Vân Thi Thi dở khóc dở cười nói: "Cục cưng ngoan!"
Tiểu Dịch Thần làm bộ muốn nhào vào trong ngực cô.
Bỗng nhiên Mộ Nhã Triết nghiêng người, chắc ở giữa, thuận thế ôm Vân Thi Thi vào trong lòng.
Tiểu Dịch Thần thình lình đánh lên phần lưng cứng rắn của anh, bị đau ôm trán, ngẩng đầu, thì thấy khiêu khích trong mắt Mộ Nhã Triết.
Vân Thi Thi: "...!"
Vẻ mặt Tiểu Dịch Thần oán niệm: "Cha!! Cha buông mẹ ra! Mẹ là của con!"
"Mẹ con là của cha!"
“Là của con!"
"Của cha!"
Tiểu Dịch Thần tức giận trừng anh.
Mộ Nhã Triết cũng không chịu thua, gắt gao ôm Vân Thi Thi vào trong ngực, biểu thị chủ quyền công khai!
Vân Thi Thi ngậm miệng hết chỗ nói.
Đây là tình huống gì...
Hai cha con vì cô mà tranh giành tình cảm.
Vân Thi Thi không khỏi ngổn ngang trong gió.
"Dược rồi, hai người, đừng làmo loạn!" Vân Thi Thi oán trách, tay nắm lấy mặt Mộ Nhã Triết, "Còn có anh, bắt nạt Tiểu Dịch Thần, hả?"
Mộ Nhã Triết bắt lấy tay cô, hôn đầu ngón tay của cô một cái, trong mắt lại lộ ra cưng chiều: "Sao nào, đau lòng?"
Nói xong, anh tiếng đến sát bên tai cô, u oán bật ra hai chữ: "Bất công!"
Như tại lên án cô thiên vị con trai!
Vân Thi Thi bị u oán trong mắt anh làm cho không biết làm thế nào.
Bỗng nhiên Mộ Dịch Thần liếm liếm cánh môi khô khốc, tội nghiệp nói: "Mẹ, con khát nước!"
Vân Thi Thi lập tức đứng lên: "Mẹ rót nước cho con."
"Dạ!" Tiểu Dịch Thần giả bộ đáng yêu gật gật đầu, cười sáng lạn.
Cô đi đến cạnh ngăn tủ, cầm bình nước ấm, lại phát hiện bên trong không có một chút nước ấm nào, vì thế nói: "Mẹ đi ngâm nước, cục cưng, ngoan ngoãn nằm đây, đừng xuống giường đi lại nhé...!"
"Dạ!"
"Nếu muốn ăn trái cây, đợi lát nữa mẹ về gọt táo cho con ăn."
"Dạ!" Tiểu Dịch Thần mỉm cười.
Vân Thi Thi cầm hai bình nước, rời khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng vừa mới đóng lại, hai cha con liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó trao đổi một ánh mắt.
Bỗng nhiên Mộ Dịch Thần chậm rãi dựa vào đầu giường, có vẻ vô cùng chững chạc!
Cậu quan sát Mộ Nhã Triết một chút, lập tức lời nói thấm thía khuyên bảo: "Cha à, cha nên cố gắng lên chút nữa!"