Lúc Mộ Nhã Triết mang Vân Thi Thi chạy tới, thì thấy Tiểu Dịch Thần nằm trên giường, mặt trắng xanh không có sức sống.
Cậu mới vừa tỉnh lại, đã náo loạn muốn xuống giường.
Mãi đến lúc cậu nghe tin, đã tìm thấy Hữu Hữu, lúc này lòng cậu mới yên ổn, ngoan ngoãn nằm trên giường, ăn chút cháo.
Bác sĩ nói, vết thương trên người cậu chỉ là bị thương da thịt, không bị thương gân cốt, chỉ là miệng vết thương đã nhiễm trùng, không được xử lý đúng lúc, dẫn tới sốt cao.
May mà thể chất Tiểu Dịch Thần rất tốt, trải qua một đêm nghỉ ngơi, nhiệt độ đã hạ rất nhanh.
Sở dĩ cậu hôn mê, là vì thể lực tiêu hao quá nhiều, đã cạn kiệt, truyền mấy bình dịch dinh dưỡng, cũng hồi phục lại ít nhiều.
Bác sĩ cũng tấm tắc nói kì lạ, đứa nhỏ này, thể chất quá tốt rồi.
Vân Thi Thi đi vào phòng bệnh, chậm rãi đi đến bên giường bệnh của cậu, cúi đầu, tinh tế quan sát gương mặt tái xanh của Mộ Dịch Thần.
Mộ Dịch Thần nghe thấy tiếng động, chậm rãi mở to mắt, thấy là Vân Thi Thi, đôi môi khô khốc mấp máy, bật ra hai chữ: "Mẹ..."
Đôi mắt nhất thời đỏ lên.
Hai mẹ con gặp lại, ngỡ như đã qua một thế kỷ!
Mới xa nhau mấy ngày, lại cả thấy đã qua một đời!
"Dịch Thần..." Vân Thi Thi đỏ mắt, nhẹ nhàng mà ôm vai của cậu.
Cô không dám dùng sức, sợ chạm đến vết thương trên người cậu.
Vừa nghĩ đến toàn thân cậu đều là vết thương, là vì cô mới phải chịu đựng nhiều như vậy, đáy lòng co rút, vô cùng đau đớn, đau lòng mà rơi nước mắt.
"Mẹ xin lỗi... Dịch Thần, xin lỗi..."
Tiểu Dịch Thần cố gắng mở to mắt thêm một chút nữa, nâng hai tay nặng như đeo chì lên, ôm lấy vai cô: "Mẹ, con đã về rồi!"
"Ừ..."
Vân Thi Thi ôm chặt cậu thêm vài phần, nức nở nói: "Tiểu Dịch Thần, mẹ rất nhớ con..."
Sắc mặt Tiểu Dịch Thần khẽ thay đổi, hốc mắt bỗng nhiên đỏ thêm mấy phần.
Nước mắt mà cậu liều mạng đè nén, cuối cùng cũng không thể nhịn xuống, lập tức trào ra khỏi hốc mắt.
Cậu cũng ôm cô được càng chặt, đầu gối lên cổ cô, đau lòng nói: "Mẹ, Tiểu Dịch Thần cũng rất nhớ mẹ!"
Mộ Nhã Triết chậm rãi đi đến cạnh giường, ngồi bên mép giường, cánh tay dài kéo hai mẹ con qua, ôm bọn họ vào trong lòng.
Ba người gắt gao dựa vào nhau, lần đầu tiên trong đời Mộ Dịch Thần, có cảm giác muốn bật khóc.
Cậu chưa từng có cảm giác như vậy.
Trong ngực có một dòng chảy ấm áp, cùng chuyển động với dòng máu, khiến tay chân vốn lạnh băng, dần dần ấm lên!
Bỗng nhiên Tiểu Dịch Thần ngẩng đầu lên, cười nói vớiMộ Nhã Triết: "Cha ơi, Tiểu Dịch Thần ngoan ngoãn nghe lời, bảo vệ mẹ và em...!"
Mộ Nhã Triết vẻ mặt phức tạp nhìn thằng nhóc kia, nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu, anh không biết dọc theo đường đi, hai đứa bé đã trải qua những gì, khiến thể lực Tiểu Dịch Thần mạnh mẽ cũng phải cạn kiệt!
Trong lòng anh trong lúc này có đủ năm vị, vui mừng, thương tiếc, áy náy, tự trách... đua nhau dâng lên.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Dịch Thần lộ ra vài phần kiêu ngạo, Mộ Nhã Triết không khỏi bật cười!
Thằng nhóc này!
Không khiến anh thất vọng!
Tuổi còn nhỏ, đã có khả năng gánh vác trách nhiệm.
Vì thế, anh không bủn xỉn mà cất lời ca ngợi!
"Tiểu Dịch Thần, con làm rất tốt!"
Tiểu Dịch Thần nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên cười, lộ ra răng nanh chỉnh tề trắng như tuyết.
"Wow? Cha đang khen con sao?"