Mọi người đều không nghĩ anh ta sẽ trẻ như vây, nhìn nét mặt mà đoán thì chỉ mới hơn hai mươi, giống như một thiếu niên mới trưởng thành mà thôi.
Cũng may là đàn ông chứ nếu không bọn họ đã bị vẻ đẹp tuyệt mĩ kia hút hồn mất rồi.
Vẻ đẹp này của anh ta không hề bị yểu điệu hay yêu nghiệt mà là một vẻ đẹp của bậc vương giả, đẹp đến hủy diệt hết thảy, ngũ quan cực kỳ tinh sảo, khí chất trên người cũng vô cùng ưu nhã, một cái nhăn mày hay một nụ cười, cũng thể hiện được khí chất quý tộc, phong độ của bậc vua chúa.
Lãnh đạm, ngạo mạn, tà mị, bờ môi luôn ẩn hiện ý cười nhưng sâu trong ánh mắt lại khiến người ta cảm nhận được tia sắc bén khiến người khác phải đề phòng.
Vân Thiên Hữu nhìn khuôn mặt của người này mà thầm kinh ngạc.
Vẻ mặt biểu lộ sự ngạc nhiên.
Cậu ngạc nhiên bởi vì khuôn mặt của người này thế mà lại có vài điểm tương tự giống Vân Thi Thi.
Cực kỳ giống, nhất là cặp mắt kia, giống đến bảy phần.
Nhưng có một điều khác biệt, ánh mắt của mẹ cậu thì mỹ lệ quyến rũ, còn ánh mắt của người này, thì lại tà mị vô cùng.
Vân Thiên Hữu bối rối trong lòng, cảm thấy hơi hoài nghi.
Lý Hàn Lâm ở bên cạnh cúi đầu, nói nhỏ: "Giám đốc Vân, cái người này nếu không nhầm chính là cậu hai nhà họ Cung trong lời đồn đấy!"
Cậu hai nhà họ Cung.
Chủ của Tập đoàn Cự Phong có bốn người con.
Mà Cung Kiệt là thứ hai, vì vậy mọi người đều gọi anh một tiếng "Cậu hai".
Vân Thiên Hữu híp mắt, nói nhỏ: "Tôi chưa được thấy diện mạo thật của Cung Kiệt."
Thân là nhân vật quan trọng của Tập đoàn Cự Phong, tất nhiên là diện mạo thật của những người này rất ít người biết, người đàn ông này có khí độ bất phàm, rất có thể là cậu hai nhà họ Cung!
Hai hàng người đứng song song cúi đầu chào.
Quả nhiên, người đàn ông mặc đồ trắng này chính là Cung Kiệt.
Cung Kiệt đối diện Vân Thiên Hữu.
Hai người đứng bất động mắt đấu mắt.
Cung Kiệt thích thú đánh giá, đứa nhóc này chỉ đứng cao vừa đúng tới thắt lưng của anh ta, hiện tại Cung Kiệt cảm thấy việc này khá thú vị, cho nên ngồi thụp luôn xuống, nhìn cậu, sâu trong ánh mắt của anh ta hiện lên những tia sáng kỳ lạ.
Anh ta mỉm cười, vươn tay ra.
"Thật khó tin, thiên tài quân sự ở trong lời đồn chỉ mới có sáu tuổi." Cung Kiệt cong môi cười: "Vân Thiên Hữu đúng không?"
Nếu anh ta không nhầm, chắc đúng là cái tên này.
Thời gian gần đây Cung Kiệt đang ở Bắc Mĩ nhận xử lý một đơn hàng vũ khí, anh ta nhận được tin tức từ trụ sở chính đưa tới với nội dung là đứa trẻ thiên tài quân sự kia đã nhận lời gia nhập Tập đoàn Cự Phong, cho nên cử anh ta tới "chiêm ngưỡng" một chút, cái người trong lời đồn mới sáu tuổi đã tham gia kế hoạch "Thiên Nhãn" kia rốt cuộc là thần thông đến mức độ nào.
Tận mắt nhìn thấy người có năng lực phát triển kế hoạch "Thiên Nhãn", vươn tay khống chế một vùng trời vũ khí, thực sự chỉ mới sáu tuổi.
Điều này khiến anh ta được mở rộng tầm mắt.
Vân Thiên Hữu mi mắt hơi cụp xuống, liếc nhìn cánh tay vừa đưa ra của ai kia.
Năm ngón tay thon dài, các ngón tay nhìn như bạch ngọc.
Cậu cũng đưa tay ra, bắt tay với người này.
Hữu Hữu ngước mắt, ưu nhã cười: "Cũng thật khó tin, một trong những lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn - cậu hai nhà họ Cung lại còn trẻ như vậy! Có điều, tôi cũng phải nhắc nhở chú một chút."
"Gì?" Cung Kiệt nhướn mày.