Cô nghi hoặc hỏi," Sao vậy Dương Dương, mẹ nghe điện thoại làm ồn đến con hả?"
Trình Trình lắc đầu hỏi lại," Mẹ phải ra ngoài sao ạ?"
" Ừ, ông chủ của mẹ không thấy đâu nữa, mẹ phải ra ngoài tìm, Dương Dương ở nhà với bà ngoại nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong, cô ôm con trai lên và hơn lên mà cậu nè.
Mấy ngày nay Trình Trình dường như đã quen với sự thân mật của Cố Hoan, cậu bé nhanh chóng nhích vào vòng tay ấm áp của cô.
" Mẹ, con có thể ra ngoài cùng mẹ không, con sợ ở nhà một mình."
Cố Hoan ngây người ra nói," Bà ngoại cũng ở nhà mà, Dương Dương đừng sợ."
Gần đây cô không chú ý đến con, khiến con mất đi cảm giác an toàn, nghỉ đến đây vành mắt cô đỏ lên.
"Mẹ" Trình Trình ngước lên nhìn cô, đôi mắt hiện lên sự mạnh mẽ.
Cậu bé muốn nhìn trộm người ba chết tiệt kia của mình một chút, xem xem khi mất đi con trai thì sống thế nào...
Cố Hoan không nhẫn tâm nhìn con trai buồn nên sau khi suy nghĩ một lúc thì cô mặt áo khoác lên cho con, rồi hai mẹ con len lén ra khỏi nhà.
Cô giơ tay bắt một chiếc taxi bên đường, ngồi trong xe, cô bảo tài xế chạy quanh thành phố A, cô nhìn ngược nhìn xuôi qua cửa sổ, Trình Trình ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cố Hoan, vô cùng yên tĩnh.
Không lâu, xe dừng lại," Tiểu thư, phía trước là đường Hoàng Hậu, ở đó có rất nhiều xe, không thể lái xe vào được, cô còn chỗ nào muốn đi không?"
" Đường Hoàng Hậu?"
Nghe vậy Trình Trình đột nhiên ngẩn đầu lên nói," Mẹ, đúng lúc con cũng cần đi đến đường Hoàng Hậu để mua bút màu, hai mẹ mình đi bộ vào đó nhé."
Mặc dù Cố Hoan không hiểu, đêm khuya như này thì con trai mua bút màu để làm gì nhưng vẫn dắt cậu bé xuống xe.
Cô còn chưa kịp dắt con đi mua bút màu thì chiếc xe quen thuộc lọt vào tầm mắt.
Cô đã dùng chiếc xe đó soi gương một lần, cho dù nó có hóa thành tro cô cũng nhận ra.
Xe của Bắc Minh Mặc.
" Con ở đây đợi mẹ một lúc, mẹ vào trong kia tìm một người,"
Sau đó cô phẫn nộ đi vào hộp đêm.
Tầm 10 phút sau, Cố Hoan kéo Bắc Minh Mặc từ hộp đêm ra ngoài.
" Tổ tông, anh có thể ổn định một chút không, buổi tối tôi còn phải đi ngủ, mỗi lần đi tìm amh như này, tôi mà bệnh tim thì anh có chịu trách nhiệm không?"
Bắc Minh Mặc uống một chút rượu, mặt lạnh lùng," Vì thế cô đến đây làm gì, tôi uống rượu ở đâu liên quan gì với cô không?"
" Nếu không phải lão gia tử nhà anh gọi điện đến mắng tôi thì anh nghĩ tôi thèm quan tâm đến sự sống chết của anh sao?"
Có bóng người đi đến chỗ hộp đêm, Trình Trình đứng ở bên đường, không chớp mắt nhìn cửa hộp đêm, quả nhiên, cậu bé nhìn thấy " mẹ" mình đang tức giận kéo người ba chết tiệt của cậu ra ngoài.
Cậu mất tích rồi vậy mà ba cậu vẫn ở bên ngoài uống rượu.
Trình Trình nghĩ vậy thì vô cùng tức giận.
Bắc Minh Mặc với gương mặt bực mình, hai người càng ngày càng đi tới gần.
Trình Trình càng nghĩ càng tức, dứt khoát bỏ chạy, Cố Hoan từ đằng xa nhìn thấy con trai bỏ chạy thì hét lên " Dương Dương " rồi cũng chạy đuổi theo.
Bắc Minh Mặc bị Cố Hoan lôi ra ngoài, vốn dĩ rất bực mình, nhưng khi nhìn thấy cô chạy về phía trước thì đó cũng chạy theo cô.
Ở bên đường đối diện, Cố Hoan ôm Dương Dương trong tay,. lo lắng nói: " Con Chạy linh tinh như vậy? Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?"
Bắc Minh Mặc. càng ngày càng bực mình, nhấc chân lên đi đến bên đường đối diện.
" Cố Hoan, cô rốt cuộc bị làm sao..." Bắc Minh Mặc đi đến bên cạnh Cố Hoan, còn chưa nói xong thì thấy Cố Hoan ôm một đứa trẻ trong tay, đứa trẻ này giống hệt con trả anh...