Lục Hạo Thành vừa nghe, đáy mắt lóe lên tia rét lạnh,
liếc nhìn Cố An An.
Anh uyễển chuyển từ chối: “Dì Có, tập đoàn Có thị
cũng có thiết kế trang phục, thực tập ở công ty nhà
mình không phải càng tốt hơn sao?”
Cố An An này, hưởng thụ sự yêu chiều thuộc về Lam
Lam, nhưng lại không biết trân quý, không nhận rõ
thân phận của mình.
Có lúc, anh rất không rõ cách làm của Có gia.
Lam Lam vẫn chưa tìm được, vì liên hôn bọn họ lại đi
nhận nuôi một Cố An An.
Nghe tháy lời từ chối của Lục Hạo Thành, vẻ mặt Có
An An đột nhiên khó coi.
Cố phu nhân đang muốn nói chuyện, Mộc tử Hoành
nhắm trúng thời cơ, nhanh chóng cười nói: “Yêu cầu
này của Cố phu nhân chỉ sợ có chút không thỏa đáng,
nhân viên của tập đoàn Lục thị, mỗi người đều dựa
vào năng lực của chính mình để ứng tuyển vào, Cố
tiểu thư bỗng nhiên nhảy dù xuống, vậy chịu khổ cực
là Cố tiểu thư thôi.”
“Giám đốc Mộc, cậu này của cậu thì không đúng, An
An chính là chủ tịch phu nhân tương lai, con bé sao có
thể chịu khổ trong công ty Hạo Thành đây?” giọng
điệu Lâm Mộng Nghi khẽ giương cao, dường như cố ý
nói cho Lam Hân và Cần Nghiên nghe.
Cẩn Nghiên vừa nhìn đã biết suy nghĩ của Cố phu nhân.
Cô ấy nhắc chiếc túi của mình lên, liếc nhìn Cố An An
như một con cừu nhỏ được người ta bảo vệ, hờ hững
thu hồi ánh mắt, lại nhìn Lục Hạo Thành nói: “Xem ra
hôm nay Lục tổng không có thời gian rồi, vậy chúng ta
hẹn gặp ngày khác nhé, Nhiên Nhiên, chúng ta đi!”
“Nhạc tiểu thư, đợi đã!” Mộc Tử Hoành nhanh chóng
gọi Nhạc Cẩn Nghiên lại.
Bữa ăn hôm nay, cần phải ăn.
Bỏ lỡ lần này, không biết lần sau sẽ là lúc nào?
“Không cần, lần sau có cơ hội!” Cẩn Nghiên dắt tay
nhỏ của Nhiên Nhiên.
Nhiên Nhiên vẫy vẫy tay với Lam Hân và Lục Hạo Thành.
Quay người rời đi, âm thanh giày cao gót vang dội, đi
một cách dứt khoát.
Tia rét dưới đáy mắt Lục Hạo Thành chưa lui, lạnh
lùng nói: “Tử Hoành, giám đốc Lam, hai người cùng
Nhạc tiểu thư bọn họ đi ăn trước, lát nữa tôi sẽ đến!”
“Được đó! Giám đốc Lam, chúng ta đi!” Mộc Tử
Hoàng sớm đã không đợi kịp nữa rồi, Lục Hạo Thành
không đi, anh ấy cũng phải đi.
“ÒI” Lam Hân nhìn qua Cố phu nhân, ánh mắt có chút
kỳ lạ, rời khỏi cùng Mộc Tử Hoành.
Âu Cảnh Nghiêu cũng biết điều rời khỏi.
Trong phòng làm việc xa xỉ trong suốt thoáng cái chỉ
còn lại ba người.
Cố An An chỉ cảm thấy căm tức kiềm nén khiến cô ta
có chút không thở nỗi.
Cô ta bắt an đứng sau lưng Cố phu nhân.
Giọng điệu Lục Hạo Thành lạnh nhạt, nói một câu: “Dì Có, ngồi!
“Ù!” Lâm Mộng Nghi cũng không khách khí, kéo Cố
An An ngồi lên sofa da.
“Hạo Thành, ta thấy đứa bé vừa rồi có chút quen mắt,
nó làm gì vậy? con của ai?” Lâm Mộng Nghi suy nghĩ,
đứa bé này, bà dường như từng gặp ở nơi nào rồi,
nhưng không nghĩ ra từng gặp ở đâu.
“Cậu bé là người đại diện thời trang trẻ em của công
ty chúng cháu, sáng nay ký hợp đồng, cháu ở lại là
muốn nói với dì Cố một tiếng, cháu không thể lấy Có
An An, nếu như dì Cố thực sự muốn liên hôn với Lục
gia, Lục gia chúng cháu không chỉ có cháu là con trai.”
Lời Lục Hạo Thành không lạnh không nóng, lại khiến
Cố An An trong chớp mắt đau đến thương tích đầy mình.
Cố phu nhân thoáng cái cau chặt ấn đường, tức giận
nhìn Lục Hạo Thành.
Nhưng đứa bé này là bà nhìn nó lớn lên từ nhỏ.
Lam Lam của bà nếu như không biến mát, bà hà tất
phải như vậy sao?
Lam Lam của bà, từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, rất thân
mật, nếu không phải vì bù đắp sự hối hận dưới đáy
lòng, bà cũng không xúc động đi nhận nuôi Cố An An.
Bà không phải vì liên hôn, khi đó khi đến cô nhi viện
thấy Cố An An và Lam Lam có vài phần giống nhau,
dưới sự xúc động bà liền mang đứa bé này về nuôi.