Lôi Lăng thấy cô đi chân trần, ngồi co ro, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, liền xoay người xuống tầng.
“Lam Lam, làm sao bây giờ? Mộc Tử Hoành phải làm sao bây giờ?”
Nhạc Cần Nghiên rơi nước mắt hỏi, mọi người đều nói, lúc đã hoàn toàn tin tưởng một người không phải là người trong cuộc đời mình, thì đó là định mệnh đã sắp đặt.
Lời nói trước khi Mộc Tử Hoành hôn mê đều văng vẳng bên tai cô.
Anh nói, anh không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng gặp được cô, anh đã tin tưởng.
Lam Hân nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vai cô, an ủi: “Nghiên Nghiên, anh ấy sẽ không sao đâu, anh ấy quan tâm cậu như vậy, còn muốn kết hôn với cậu nữa, chắc hẳn sẽ không có việc gì.”
“Đúng đúng! Không có việc gì, lúc ngất xỉu anh ấy còn nói yêu tôi, nhất định sẽ không có việc gì.”
Nhạc Cần Nghiên nức nở nói.
Lục Tư Tư nhìn Lam Hân,:”Lam Lam, đưa di động của em cho chị mượn một chút, điện thoại của chị không biết đã ở nơi nào.”