Vương Ngọc hướng về phía đám phóng viên gầm lên, “Đã bảo các người thôi đi rồi mà, tai điếc hết rồi sao?”
Mà mấy tên phóng viên kia cũng không hề bị uy hiếp, vẫn tiếp tục chụp.
Nhưng vào lúc này, từ phía sau truyền đến những tiếng bước chân vội vã.
Lục Hạo Thành và Nhạc Cẩn Nghiên mang theo bảo vệ khách sạn đi tới.
“Lam Lam.”Nhạc Cần Nghiên nhìn thấy Lam Hân một thân chật vật, lập tức nỗi giận.
Mọi người quay đầu nhìn lại, Lục Hạo Thành hùng hỗ tới gần, khuôn mặt vô cùng đáng sợ như sắp nổi bão, dường như có thể trực tiếp hủy diệt cả thế giới.
Khí thế cường đại ập tới.
Mấy người xung quanh đều mang vẻ mặt hoảng sợ khi nhìn thấy Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành nhìn không chớp mắt vào Lam Hân, vội cởi áo khoác choàng lên người Lam Hân.
Lam Hân nhìn thoáng qua hai người:”Có giấy ăn không?
Cay mắt quá.”
Nhạc Cần Nghiên: “…... ” Còn bình tĩnh được như vậy!
“Có, cho cậu.”
Nhạc Cần Nghiên lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho.
Lam Hân.
Lam Hân lau mắt, giờ mới thử mở mắt ra nhìn Nhạc Cẩn Nghiên.
Nhạc Cần Nghiên đau lòng nhìn cô “Vì sao mới rời tôi đi trong chóc lát, liền đã xảy ra chuyện như vậy rồi?”
Bịt hắt biết bao nhiêu rượu vào người vậy chứ?
Lam Hân mỉm cười, “Nghiên Nghiên, gặp được đám người không biết xấu hổ, tôi cũng chỉ có thể trở thành thế này, nhưng cậu cũng đừng sốt ruột, từ từ sẽ đến, tôi sẽ cho cậu thấy màn đảo ngược tình thế là thế nào.”
Lam Hân nói xong, nhìn thoáng qua chung quanh, ngoại trừ mấy thùng rác thì không tìm thêm được thứ gì.
Haizz!! Đáy lòng Lam Hân thở dài, có muốn trả thù cũng tìm không thấy thứ gì.
Lục Hạo Thành nhìn cô, đau lòng không thôi, “Lam Lam, em đi thay quần áo đi, chuyện này cứ để anh xử lý.”
Lam Hân: “Anh muốn xử lý thế nào?”
Lục Hạo Thành cưng chiều lau đi vết rượu còn sót lại trên trán cô.
“Anh sẽ không để những người tổn thương đến em được sống thoải mái.”
Vừa nghe đến những lời này, đám phụ nữ kia liền sợ hãi nhìn qua Lục Hạo Thành.
Ánh mắt cưng chiều kia, đám người này cũng không có nhìn làm.
“Choang..”
Nhưng vào lúc này, phía sau Tôn Tịnh Nhã truyền đến tiếng chai rượu vỡ trên mặt đất, năm người cùng quay đầu lại, nhìn đến Lâm Mộng Nghi đang mang vẻ mặt giận dữ nhìn họ.
Hơn nữa, bà ấy đang đẩy một chiếc xe chở đầy rượu vang, đứng bên cạnh là Cố Ức Sầm nhìn như sắp bùng nỗ.
Lâm Mộng Nghỉ nhìn đám phụ nữ kia, lạnh lùng cong khóe môi, “Con gái ta dễ bắt nạt lắm sao?
Vậy mà bắt nạt nó từ lúc học đại học cho tới hiện tại?
Ta lớn như vậy, còn chưa bao giờ gặp qua loại người vô liêm sỉ như máy người, mỗi ngày đều dùng nước rửa chân để uống có đúng không?
Nếu không sao đầu óc có thể úng nước tới vậy, tới tận nơi này, còn dám bắt nạt con gái ta,con gái cưng của tập đoàn Cố Thị, các người cũng dám đổ rượu trên đầu con bé, nếu thích rượu vang đến vậy, đêm nay gia đình họ Cố làm chủ, mời các người uống đủ.”
Lâm Mộng Nghỉ nói xong, bưng lên rượu vang bà đã sớm chuẩn bị, hắt lên người đám con gái chảnh chọe kia.