Lục Hạo Thành nói xong, thân hình cao lớn, bước đi uyển chuyển rời đi.
Tần Ninh Trân nước mắt lưng tròng, bà ta chẳng qua là con giòi trong mương hôi thối.
Chưa từng có ai xúc phạm bà ta như thế này.
Tần Ninh Trân bà tính toán cả đời, gánh chịu vô số tổn thát trên đầu đứa nhỏ này.
“Anh cả, có phải anh quá đáng rồi không?” Lục Tư Ân phản ứng lại hét vào lưng Lục Hạo Thành.
Nhưng Lục Hạo Thành thậm chí không dừng lại, mà trực tiếp bước đến bên cạnh Lam Hân.
Lam Hân không hề bị ảnh hưởng đến tâm trạng của mình vì sự xuất hiện của Tần Ninh Trân.
Lục Hạo Thành lúc này nhìn Lam Hân xinh đẹp trong gương cười nhẹ, “Lâm Hạo Thiên, đôi tay khéo léo của cậu, là nam nhân thật ra đáng tiếc.”
Lâm Hạo Thiên: “…….
“Tôi không cảm thấy không đáng tiếc, nhìn phụ nữ trở nên xinh đẹp hơn trong tay tôi, tôi cảm thấy rất vui. Là đàn ông, tôi cũng không tháy đáng tiếc. Lâm Hạo Thiên mỉm cười tự hào, đây là một nghề mà anh áy rất thích.
Lục Hạo Thành phớt lờ anh ấy nói: “Lam Lam, được rồi, đi thôi.”
Khi Lâm Hạo Thiên nghe thấy điều này, anh ấy hỏi: “đi dự tiệc từ thiện sao?”
Lục Hạo Thành nhàn nhạt gật đầu.
Lâm Hạo Thiên ánh mắt sáng lên, nở nụ cười: “Hạo Thành, Trái Tìm Vĩnh Hằng đêm nay, anh nói xem, tôi rất mong đợi nó sẽ thuộc về nhà ai.”
Lục Hạo Thành liếc anh ấy một cái, thần bí phác ra một nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “tôi cũng rất mong đợi.”
Trái Tim Vĩnh Hằng chỉ có thể thuộc về vợ của Lục Hạo Thành.
Lam Hân đứng dậy, liếc nhìn Lâm Hạo Thiên, hỏi: “Trái Tim Vĩnh Hằng là gì?”
Lâm Hạo Thiên nghe vậy ngơ ngác nhìn cô: “Giám đốc Lam, cô không biết Trái Tim Vĩnh Hằng sao?”
Lam Hân nghi hoặc nhìn anh áy, lập tức nhớ tới, “Ý anh là, nghệ thuật cổ trang phổ biến nhất hiện nay, đối với phụ nữ mà nói, có thể tăng thêm sức quyến rũ và giữ cho trái tim vĩnh viễn luôn sáng đẹp?”
Lâm Hạo Thiên nhanh chóng gật đầu, “Đúng vậy, nhưng Ngôi sao Vĩnh Hằng được đấu giá đêm nay khác với những Ngôi sao Vĩnh Hằng khác, nó được tạo ra bởi một nhà thiết kế nồi tiếng, néu như tối nay cô đi, thì cô có thể thấy được điểm đặc biệt. Đó là một phiên bản giới hạn trên toàn thế giới, chỉ duy nhất chiếc này được đưa ra thị trường.”
Lam Hân kinh ngạc nhìn Lâm Hạo Thiên, “vậy chẳng phải rất đắt sao?”
Lâm Hạo Thiên cười nói, “Nó ngoài sức tưởng tượng của cô.”
Lam Hân gật đầu, “chút nữa, tôi nhất định phải mở to mắt nhìn một chút.”
Lục Hạo Thành cong môi cười, “Lam Lam, chúng ta đi trước, em còn phải đi thay trang phục đó?”
Lam Hân nói: “ừm! Đi nào.”
Lam Hân nhìn Lâm Hạo Thiên mỉm cười: “thiết kế Lâm, tạm biệt!”
Lâm Hạo Thiên cũng vẫy tay với cô, “Tạm biệt!”
Lục Hạo Thành đưa Lam Hân vào trong xe, hỏi: “Lam Lam, em không sao chứ?”
Lam Hân biết anh đang ám chỉ cái gì, cô cười lạnh: “Còn có thể có gì chứ, nhưng là mấy người phụ nữ thích đúng sai, em cũng không có xem trọng.”
Lục Hạo Thành cười nói: “Lam Lam, anh biêt em đã chịu rất nhiều oan ức.”
Lam Hân khẽ nhếch môi đỏ mọng cười nói: “Lục Hạo Thành, trên đời này không có người nào không oan ức.
Em ồn, đi thôi. Chúng ta còn phải đi hội với đám Nghiên Nghiên nữa đó?”
Lục Hạo Thành nhìn cô vui vẻ, gật đầu rồi khởi động xe rời đi.
Yến tiệc được bày biện trong đại sảnh nguy nga, đàn ông tụ tập vui vẻ nói chuyện rôm rả.
Phụ nữ thì chào nhau, bàn tán về kiểu tóc hợp thời, quần áo, một số chia sẻ thức ăn và nói chuyện phiếm.
Lục Hạo Thành, Lam Hân, Mộc Tử Hoành, Âu Cảnh Nghiêu, Lục Tư Tư, Lạc Cần Nghiên cùng nhau bước vào.