Mộc Tử Hoành lại mở miệng trước: “Lục Hạo Thành, cậu điên rồi, nửa đêm gửi tin nhắn cho tôi, sau đó lại không thèm trả lời, có người bát lịch sự như cậu sao?
Đêm qua vì chờ tin cậu, tôi đã đợi 2 giờ.”
Lục Hạo Thành không chút để ý: “Vừa mới xuất viện, sao không nghỉ ngơi vài ngày đi?”
Mộc Tử Hoành cười cười: “Tôi sợ cậu sa thải, tôi tích cực đi làm, cậu không nên khen ngợi tôi vài câu sao?”
Lục Hạo Thành vẫn cúi đầu không thèm nhìn lên “Cậu một năm không đến, tôi cũng không sa thải cậu, dù sao năng lực của cậu, không phải người bình thường có thể so sánh được.”
Mộc Tử Hoành: “…… ” Lời này, thật sự châm chọc, Lục Hạo Thành khen người khác như vậy, tuyệt đối có vấn đề.
Lần nào cậu ta cũng nói, “Mộc Tử Hoành, năng lực làm việc của cậu sao kém như vậy?”
Người này chắc chắn có vấn đề.
Anh đi qua, cúi đầu nhìn tên có vấn đề kia: “Lục Hạo Thành, tôi sắc sảo, có tính khí thất thường, thật vất vả mới đến công ty, cậu cứ phải ngắm ngầm chế nhạo tôi vậy sao?”
“Không nói thì đừng nói, miệng lưỡi con người thật đáng sợ, từ trong miệng cậu nghe được cũng là lời trái lương tâm, tôi cũng không muốn nghe đâu.”
Mộc Tử Hoành nói xong, xoay người đi về văn phòng mình.
Lục Hạo Thành lạnh lùng truyền đến phía sau, “Cậu và Nhạc Cần Nghiên thế nào rồi?”
Mộc Tử Hoành quay đầu lại nhìn “Lục Hạo Thành, sao cậu cảm thấy hứng thú với chuyện của chúng tôi như vậy?”
Lục Hạo Thành hơi nghiêng đầu nhìn anh “Là bạn thân, bạn hiền quan tâm cậu một chút, làm sao vậy?”
Mộc Tử Hoành cười nói: “Bạn hiền quan tâm là ý gì?
Tôi chịu thiệt cho cậu vui vẻ sao?”
Lục Hạo Thành phát tay, cảm giác hôm nay làm chuyện gì cũng không hài lòng, nghe cái gì cũng khiến anh khó chịu.
“Cậu đi, cậu đi đi, Nhạc Cẩn Nghiên mới là ánh hào quang của cậu, nếu thật sự thích người ta, động tác nhanh một chút.”
Lục Hạo Thành cũng không dễ nói rõ, chỉ có thể ở bên cạnh trợ giúp.
Mộc Tử Hoành vừa nghe lời này, cũng mang vẻ mặt chờ mong, “Ai nói không phải chứ, đều nói gần quan được ban lộc, lát nữa tôi qua nhà cậu nhìn xem, biết đâu lại có thu hoạch.”
Lục Hạo Thành: “…ˆ. – ” “Nhà tôi không nhận người vô gia cư.”
Mộc Tử Hoành: “Lục Hạo Thành, hôm nay cậu có chút lạ đó, sao cứ có cảm giác trong lòng cậu đè nặng một cỗ lửa giận chưa phát ra vậy?”
Lục Hạo Thành thầm nghĩ, “Ai nói không phải chứ?Lòng tôi thật sự bị lửa giận đè nặng.”
Những thứ không có dầu mỡ sẽ tanh, còn những thứ không thể quên đều dũng cảm.
Nhạc Cẩn Nghiên đang chặn đường anh ở với bà xã, đáy lòng không có lửa, anh mới là người không bình thường…
Lục Hạo Thành cúi đầu không nói lời nào, “Cậu rảnh rỗi qua sao?
Một ngày 24 giờ, cậu chỉ có 8 giờ để làm việc, cậu cho là công việc của cậu một giờ có thể làm xong à?
Cậu không có được năng lực lẫn sự thông minh như tôi, nên tự hiểu lấy mình, nhanh trở về văn phòng đi, trong vòng một giờ không được xuất hiện trước mặt tôi.”