Lục Hạo Thành mỉm cười nhìn hai anh em “Nhiên Nhiên, sao không phải mọi người có cha mà trở nên tuyệt hơn?”
Lam Tử Nhiên hơi giật mình, vẫn ung dung nhìn qua “Cha, phải biết đủ, chúng con chưa từng có ý định tìm cha, cho nên cha phải cảm thấy may mắn.
Trước đó chưa gặp được cha, bọn con cũng rất hạnh phúc.”
Hạnh phúc bên trong cậu bé, tuy rằng còn muốn có một người cha, hiện tại tốt rồi, tất cả đều thành hiện thực.
Lục Hạo Thành sửng sốt mang vẻ mặt thương tâm nhìn hai đứa con “Đồ vô lương tâm, cha nếu biết các con tồn tại, sao có thể bỏ qua 7 năm này.
Được rồi, các con nghỉ ngơi đi.”
Lục Hạo Thành nói rồi mất mát rời đi.
Lam Tử Tuấn: “Lam Tử Nhiên có phải em nói hơi quá đáng rồi không?”
Lam Tử Nhiên mang vẻ mặt không biết làm sao: “Thật ra lúc nói xong em cũng thấy hối hận, thật sự, nếu em có năng lực, em nhất định sẽ đánh cha, sao có thể vô trách nhiệm như vậy?”
Lam Tử Tuấn: “…….” “Cha cũng không biết chúng ta tồn tại, này không thẻ trách được.”
“Ha hả...” Lam Tử Nhiên nghiêng người, “Anh cả, anh đã Lam Tử Tuần: “Không có.Chỉ là em không hiểu anh.”
Lam Tử Nhiên cười nhạt, “Anh, em mệt mỏi lắm rồi, ngủ đi, hai ngày nay em gần như kiệt sức để đọc kịch bản rồi.”
Lam Tử Tuần nhìn em trai, mấy ngày nay, thằng bé chắc mệt chết rồi.Mỗi một lần vì vai diễn phim truyền hình hay điện ảnh mới, hoặc là có quay quảng cáo, hay chụp quảng cáo, Nhiên Nhiên mệt muốn chết được, nhưng thằng bé chưa bao giờ than mệt.
Đặc biệt là ở trước mặt mẹ.
“Nhiên Nhiên, tình hình trong nhà giờ đã tốt hơn rất nhiều, có cha cùng mẹ gánh vác, nếu em cảm thấy mệt, trước hết không cần tiếp tục diễn.”
Lam Tử Nhiên khẽ lắc đầu nói: “Anh, đây là công việc em thích, cho phép em tự mình trải nghiệm những niềm hạnh phúc khác nhau mà những vai diễn khác nhau mang lại.
Dù có mệt mỏi thế nào em cũng sẽ gắn bó với nghề. Em đã từng như một hạt cát trong đại dương, thật vất mới tỏa sáng, không thể lại mờ nhạt như cũ.”
Lam Tử Tuấn mím môi nhìn em trai “Em tự có dự tính, nếu cảm thấy mệt có thể dừng lại nghỉ ngơi.”
Lam Tử Nhiên cười nói: “Anh, anh xót em sao.”
Lam Tử Tuần chậm rãi thu hồi ánh mắt, dừng trước máy tính: “Là anh sợ mẹ lo lắng.”
Lam Tử Nhiên cười sáng lạn: “Em biết anh luôn lo cho em, nhưng giờ em mệt quá, ngủ trước đây.”
Lam Tử Tuần: “Ngủ đi!”
Lam Tử Nhiên nhìn thoáng qua trong đầu lại nghĩ đến trời anh trai, quả thực bản thân đã trải qua một năm, rất mệt mỏi, nhưng cũng học được rất nhiều.
Cậu nhắm mắt lại, mấy ngày nay bận rộn xem kịch bản, thật sự mệt chết đi.
Lam Tử Nhiên rất nhanh đã tiền vào mộng đẹp, truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Lam Tử Tuấn quay đầu lại nhìn em mình, vẻ mặt đau lòng, trong khoảng thời gian này, Nhiên Nhiên gần như là vừa đặt xuống giường đã ngủ, hơn nữa vừa cảm giác ngủ thẳng đến bảy giờ, có mệt cũng phải dậy đi học.
Lục Hạo Thành trở lại tầng ba, nhìn thấy Nhạc Cẩn Nghiên ở trong phòng Lam Hân, nháy mắt mặt xám như: tro tàn.
Nhạc Cẩn Nghiên vừa thấy vẻ mặt của Lục Hạo Thành, cười xấu xa, Lục Hạo Thành thấy cô ở phòng Lam Lam, có thể tức giận đến nồi điên không?
Lam Hân cũng liếc nhìn Lục Hạo Thành, không nói gì.
Nhạc Cần Nghiên nâng mi nhìn anh “Lục Hạo Thành, cho mượn bà xã anh một đêm.”
Lục Hạo Thành nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Không mượn, bà xã chỉ dùng để nuông chiều, không phải để mượn.”
Mộc Tử Hoành chết tiệt, nhanh đưa người phụ nữ này về nhà, đừng để người này tranh giành Lam Lam.
Anh trải qua bao thống khổ mới có được bà xã, vì cái gì phải cho mượn 2 “Ha hả...” Nhạc cần Nghiên cười cười, ôm vai Lam Hân nhìn Lục Hạo Thành lại hỏi Lam Hân: “Lam Lam, cậu đêm nay...” Lam Hân cười ngắt lời: ” Nghiên Nghiên, đêm nay cùng cậu ngủ.”
Lục Hạo Thành đau khổ nhìn cô “Lam Lam, anh là ông xã của em.”