Tô Cảnh Minh nói: “Cậu cũng không quen, cũng không nghĩ tới người nhà cô ấy lại không đồng ý, nhát là chồng người ta, xuống tay cũng thật ác, thiếu chút nữa đánh cho tôi tàn phế.”
“Khụ khụ khụ…… ” Mộc Tử Hoành bị lời tên bạn nói mà ho khan, “Tô Cảnh Minh, cậu còn nghiêm túc như vậy, sao mắt nhìn kém thế? Hoa có chủ cũng dám hái.”
Tô Cảnh Minh mang vẻ mặt đau khổ nói: “Đương nhiên là nghiêm túc, mẹ tôi gặp lúc đi chợ mua rau, tưởng người ta chưa kết hôn, lôi kéo tôi đi làm quen, kết quả chồng cô ấy thẳng thắn cầm gậy đuổi theo tôi, cuộc đời tôi bị xô đẩy đến tình trạng này.”
Mộc Tử Hoành: “…… ” “Cảnh Minh, dì Tô thật sự là một nhân tài, bắt được người phụ nữ nào liền giới thiệu cho cậu.”
“Cũng không phải sao?Bà ấy chỉ sợ tôi và câu tới tuổi này còn độc thân, nguyện vọng bề cháu sẽ không thành.”
Mộc Tử Hoành: “…. 2”
Anh có già lắm sao?
Anh sửng sốt, có cần phải lôi người khác vào cùng không?
“Này! Tô Cảnh Minh, tôi và cậu cùng 30 tuổi, bị cậu nói như vậy nghe cứ như đã 40 vậy?”
Tô Cảnh Minh cười cười, “Vậy cũng lớn rồi?
Nhưng sao tôi luôn không có bạn gái, tuy rằng tôi hơi trăng hoa, nhưng các cô gái cầm tiền xong đều biến mắt dạng.”
2H Hồn 12s – ” Mộc Tử Hoành vẻ mặt cười nhạo, “Cậu không phải đã hỏi người ta, cậu là người thứ máy chứ?
Cậu cũng không phải lần đầu tiên mà?”
Tô Cảnh Minh vẻ mặt khiếp sợ: “Sao cậu biết tôi hỏi các cô ấy như vậy, tôi chỉ là muốn tìm một cô gái đàng hoàng, kết quả vừa hỏi, một đám đều nhăn mặt”
“Cho nên, nhìn ngoài thì mặt người, nhưng lòng dạ cầm thú, tuổi còn trẻ chỉ biết hù dọa người khác, khuôn mặt của cậu ngăn cản tình yêu đến sớm.”
Mộc Tử Hoành cười cười, tính tình tên này anh hiểu rõ.
Tô Cảnh Minh nhìn phía trước là đèn đỏ, đạp phanh rồi ghé mắt liếc xéo Mộc Tử Hoành, “Này! Một ngày không chế nhạo, đả kích tôi, trong lòng sẽ không thoải mái phải không?
Tôi thấy cậu chính là một khối thịt ba chỉ, vừa bẩn, vừa hoang phí vừa úng nước ( chơi chữ đồng âm).”
Mộc Tử Hoàn h”Ha hả...” “Cũng so không bằng với cầm thú như cậu, Cảnh Minh, phải tin tưởng, cậu hiện tại căn bản không thể tìm được bạn gái.”
“Cậu câm miệng, không từng gặp người cặn bã, cô gái nhà người ta đâu có tùy tiện lấy chồng, không ai cũng có thể tùy tiện làm chồng người ta được.”
Tô Cảnh Minh mang vẻ mặt không cam lòng, anh sẽ không tin bản thân tìm không thây bạn gái.
“Ha ha...” Mộc Tử Hoành nghe thì vui vẻ: “Tô Cảnh Minh, cậu cuối cùng cũng tự nhận bản thân cặn bã.”
Tô Cảnh Minh: “…?”
Anh có nói mình là cặn bã sao?
“Mộc Tử Hoành, tôi thấy cậu phải kiểm tra lại lỗ tai đi, tốt xấu nghe không rõ, cậu đã khâu máy mũi rồi mà trí nhớ kém như vậy?
Cũng không nên em tôi, tôi mà trở nên bùng nổ, sẽ không thể cứu vãn đâu.”
Mộc Tử Hoành chỉ chỉ đèn đường, “Đèn xanh rồi, Cảnh Minh, đừng lo đến chuyện bùng nỏ, chỉ cần không đội nón xanh (cắm sừng!) là tốt rồi.”
Tô Cảnh Minh giận dữ: “Ai dám để tôi đội nón xanh (cắm sừng!).”
Mộc Tử Hoành: “Ai biết được, cậu mở mồm ra đã dễ đắc tội với người khác….”
Hai người một đường nhao nhao ồn ào trở về.
Nhạc Cẩn Nghiên cùng Lục Tư Tư ở đường Kim Phổ chạm mặt, hai người cùng qua quán của Trầm Giai Kỳ.
Vốn định cho Trầm Giai Kỳ một bắt ngờ, lại bị cảnh trước mắt dọa sợ.
Chỉ thấy năm sáu tên côn đồ mặc quần áo quê mùa, trong tay cầm gậy gộc, Trầm Giai Kỳ đang mang thai đứng ở cửa, nổi giận đùng đùng nhìn họ.
Chung quanh vây đầy người, mỗi người đều kiểu xem kịch vui, cũng không tiến lên hỗ trợ.
Nhạc Cẩn Nghiên vừa thấy giận dữ “Máy tên khốn này, ngay cả phụ nữ có thai cũng bắn nạt.”