Mộc Tử Hoành cùng Lục Hạo Thành giống nhau, nếu không phải vì con gái, bà ta cũng không chịu loại uất ức thế này.
Nhà họ Mộc đúng là không tồi, nhưng nhà thế gia ở đâu cũng có.
Nhưng tối mai có một buổi tiệc từ thiện, Ân Ân còn có cơ: hội.
“Mẹ, con không quay vê, con muôn đưa anh Tử Hoành Vê.
Lục Tư Ân vẻ mặt khổ sỏ, lại điềm đạm đáng yêu nhìn mẹ mình.
Mẹ đến giúp đỡ, hay là tới làm gì, bình thường mẹ không phải rất ngang ngược sao?
Vẻ mặt Tần Ninh Trăn lập tức thay đổi, ánh mắt ôn nhu nhìn Mộc Tử Hoành, “Tử Hoành, cháu đừng tức giận, ta cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu, lo lắng cho cháu mới nói vậy, nhưng thời đại các cháu mặc sức chơi, chúng ta tuổi lớn, cũng toàn phải đi đường vòng, không dễ dàng nên muốn lớp trẻ sống thoải mái một chút.
Giống như hai nhà chúng ta liên hôn, cả hai gia đình đều có lợi.”
Mộc Tử Hoành vừa nghe, bà ta đã phải đi đường vòng sao?
Đời này của bà ta đều thuận buồm xuôi gió.
Nhạc Cần Nghiên nhìn Mộc Tử Hoành nói: “Tử Hoành, anh về nghỉ ngơi trước đi, lúc khác tôi đến chào hai bác, buổi tối tôi còn có chút việc.”
” Nghiên Nghiên, nhưng mẹ anh thật sự bảo đưa em về ăn cơm, em không theo anh trở về, anh ăn nói với mẹ thế nào đây?Tâm ý của mẹ anh, em cũng từ chối sao?”
Mộc Tử Hoành lẳng lặng nhìn cô, biết hôm nay đã khiến cô khó xử.
Nhạc Cần Nghiên: “Thay tôi giải thích với dì, hôm nay tôi còn có việc.”
Nhạc Cần Nghiên nói xong, nhìn thoáng qua Lục Tư Ân, liền rời đi.
Mộc Tử Hoành vội gọi: ” Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiền…..- ” nhưng Nhạc Cần Nghiên cũng không quay Tô Cảnh Minh tỏ vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Mộc Tử Hoành, “Mộc Tử Hoành, cậu còn dám nói tôi tìm không được đối tượng, không cần oán trời trách đất, phải nghĩ nguyên nhân của bản thân.Có lẽ là bởi vì cậu rất vĩ đại, mà không ai xứng với cậu, không dám trèo cao.”
“Câm miệng, ít nói mát đi, cậu quá nhàn rỗi à?Còn muốn ở trong này ngốc cả đêm sao?”
Mộc Tử Hoành tức giận, không phải anh vĩ đại, mà là Nghiên Nghiên rất vĩ đại, anh ở trước mặt cô, đều cảm giác bản thân không xứng.
Nhạc Cẩn Nghiên, anh yêu em như vậy, cho dù không xứng với em, anh cũng muốn có gắng một lần.
Tô Cảnh Minh đứng dậy, “Ở đây cả đêm, tôi nhất định sẽ bị ép cho điên mắt, nhất định sẽ bị ép điên.”
Tô Cảnh Minh tới nâng hành lý.
Hành lý rất đơn giản, chỉ là một túi vải thô.
Nhìn thấy Mộc Tử Hoành bắt động, anh tức giận nói: “Đi thôi, chẳng lẽ cậu còn muốn ở lại ăn cơm tối sao?
Xem ra cơm bệnh viện ăn thật sự thoải mái, ở cũng rất thoải mái.”
“Ai muốn ở lại ăn cơm tối 2”
Mộc Tử Hoành bực tức, nhìn thoáng qua Lục Tư Ân, cũng không nói thêm cái gì: “Phu nhân, Lục tiểu thư, phiền toái hai người đến đây, cám ơn đã quan tâm.”
Mọi cử chỉ của Mộc Tử Hoành đều khách khí xa lạ.
Lục Tư Ân vừa nghe một tiếng Lục tiểu thư, lạnh nhạt vô tình, vẻ mặt ưu thương nhìn Mộc Tử Hoành: “Anh Tử: Hoành, sao anh đột nhiên trở nên xa lạ như vậy, trước kia không phải anh vẫn gọi em là Ân Ân sao?
Sao hiện tại lại thay đổi?
Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, chúng ta rõ ràng rất hợp nhau. ….. = * Lục tiểu thư, chúng ta không thích hợp, ngại quá, tôi đi trước.”Mộc Tử Hoành nói xong, vô tình rời đi.
Trước đây là như vậy, nhưng bây giờ Lục Tư Ân khiến anh có chút xa lạ.
Tần Ninh Trăn nhìn thấy Mộc Tử Hoành, lạnh lùng cười, “Thằng nhóc kia, tối mai ta muốn mày phải quỳ gối xin ta.”
Lục Tư Ân cúi đầu, vẻ mặt thương tâm, Nhạc Cần Nghiên khốn kiếp kia có cái gì tốt, Mộc Tử Hoành nhất định cứ muốn cô ta.
Tần Ninh Trăn nhìn con gái thương tâm, cười cười: “Ân Ân, đừng buồn, tối ngày mai mẹ có cách giúp con, ta nhất định sẽ khiến Mộc Tử Hoành phải xin lỗi, tối mai hãy ăn mặc thật đẹp, chờ tin tốt của mẹ.”