Lam Hân một mình ngồi trong phòng suy nghĩ, thời gian trôi nhanh, tới giờ cơm chiều, Lục Hạo Thành đồ ăn của hai người lên phòng.
Cửa mở, nhìn thấy Lam Hân vẫn đang ngồi ở bản, ánh mắt thản nhiên nhìn cảnh vật phía ngoài cửa sổ.
Lục Hạo Thành đi vào, đem đồ ăn đặt trên bàn rồi mới đi qua, nhẹ giọng nói: “Lam Lam, ăn cơm.”
Lam Hân sửng sốt, nâng mắt nhìn anh, mặc đồ ở nhà, vẫn trông quý tộc như trước, đôi mắt đen láy, mênh mông như: bầu trời đầy sao, sâu thẳm quyến rũ, có sức hút ma nị.
Cô hơi đứng thẳng dậy, Lục Hạo Thành nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay cùng nhẫn trước mặt cô.
Lam Hân không nói gì, đứng dậy đi đên bàn.
Nhìn thấy đều là món mình thích, cô hơi mím môi ngồi xuống, vẫn không nói gì, cô vừa rồi đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đi đến một kết luận.
Mẹ cũng đã từng nhìn thấy chiếc đồng hồ và chiếc nhẫn này, khi đến thành phố Giang, cô không hề thấy chiếc nhẫn trong hành lý, suy nghĩ cẩn thận, thì mấy món đồ đã được mẹ để vào hành lý.
Mẹ cũng khổ tâm, cho dù bà biết thân phận của anh em Tiểu Tuấn nhưng vẫn đối xử tốt với cô, cho cô quyền lựa chọn.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua đồng hồ cùng nhẫn, hơi thở dài, đi đến ngồi đối diện Lam Hân Lam. sẻ “Đừng nói, ăn cơm trước.”Lam Hân.
Lục Hạo Thành: “Được!”
Sau khi ăn xong, Lam Hân liền ngủ sớm.
Lục Hạo Thành cũng cho cô thời gian, không phiền cô nghỉ ngơi.
Hôm sau, hai người cùng đi làm, nhưng dọc đường đi, Lam Hân cũng không nói chuyện.
Vừa đến công ty, Lam Hân đã thấy rất nhiều người vây quanh đại sảnh tầng một.
Lục Hạo Thành đi đỗ xe, chỉ có Lam Hân một mình tiến vào, cô thấy rất nhiều người vây quanh, Ninh Phi Phi cũng ở bên trong, cô nghỉ hoặc đi qua.
“Oa! Thì ra giám đốc Lục cùng quản lý Lam thật sự có tư tình, mọi người xem, lúc giám đốc Lục ôm quản lý Lam vẻ mặt thật dịu dàng.”
“Đúng vậy, vẫn nghe hai người họ mập mờ không rõ thì ra là thật sự.”
“Này! Tiết Tĩnh, nói chuyện có thể tiết chế chút không, cái gì mà có tư tình, người ta yêu đương bình thường không được sao, từ trong miệng cô lại nghe chói tai vậy?”
Ninh Phi Phi không vui bất bình thay Lam Hân.
Tiết Tĩnh lạnh lùng cười, nhìn Ninh Phi Phi đầy khinh miệt: “Như thế nào, Ninh Phi Phi, cô muốn thay quản lý nhà mình bắt bình chắc?
Người đem theo ba đứa nhỏ như cô ta, đàn ông nào dám cưới?
Nếu không phải cô ta dùng thủ đoạn, giám đốc Lục sẽ ở bên cô ta chắc?”
“Tiết Tĩnh, cô đừng quá đáng.
Quản lý Lam sẽ không làm chuyện như vậy, cô cũng chỉ là một nhân viên thiết kế trong đội, ghen tị quản lý Lam tài giỏi hơn mình, rồi chửi bới sau lưng cô ấy, da mặt cô cũng đủ dày nhỉ, chắc còn chống đạn được ý chứ?
Giỏi thì lo việc của mình đi, không có bản lĩnh thì ngậm miệng lại, đầu cũng đừng để não úng nước lâu quá.”
Ninh Phi Phi căm tức Tiết Tĩnh, cùng quản lý Lam làm chung một thời gian, cô biết Lam Hân không phải người như vậy, đám nhân viên thiết kế này, không lo làm tốt việc của mình, toàn chụm lại nói lung tung.
“Ninh Phi Phi, cô không chỉ nói hơi quá đáng, Lam Hân làm ra loại chuyện như vậy, cố ý vờ say rượu, để giám đốc Lục ôm cô ta, trên mạng đều đang đồn đại, chỉ bằng một câu của cô là có thể tẩy trắng sao?
Cô cũng quá ngây thơ rồi.”
Tiết Tĩnh đắc ý nhìn Ninh Phi Phi, tập đoàn Lục Thị, tất cả nhân viên có thể làm việc ở tầng 25 đều có thể có được cơ hội trở thành bà Lục.
Lam Hân cùng Ninh Phi Phi, chỉ cần đạp xuống một trong hai, cô ta sẽ có cơ hội leo lên.
Nhưng điều khiến cô ta ghen tị chính là, rõ ràng bản thân là nhà thiết kế áo cưới, nhưng nghệ sĩ nổi tiếng không tìm đến người có chuyên môn như cô ta, mà tìm tới Lam Hân, điều này bảo cô ta phải sinh tồn trong công ty thế nào đây?
“Ha ha… Tôi khò dại?
Tiết Tĩnh, tôi biết tỏng mấy người ăn mặc thành như vậy, cũng là vì muốn giám đốc Lục chú ý, nhưng cô cũng không nhìn xem mình là hạng người gì, cô cũng xứng sao?”